Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 44

trước
tiếp

Chương 44

Sau khi anh đi ra ngoài, Mộc Tâm chớp mắt quan sát xung quanh. Căn phòng được trang trí theo ba gam màu đen, trắng và xanh lam, trang trí đơn giản không thể nào đơn giản hơn, chỉ toàn các đồ vật bằng sứ và bằng bạc khiến căn phòng trống trãi lạnh lẽo còn có chút cô độc tịch liêu.

Cô đưa bàn tay vuốt lên chiếc giường màu lam bạc của anh, bên trên còn thoang thoảng mùi hương bạc hà quen thuộc. Tự nhiên cô thấy trong lòng có chút an tâm và rung cảm. Nghĩ đến đây Mộc tâm tự cốc đầu mình một cái, rung cảm gì chứ? Chắc chắn là mình bị trúng tà rồi? Anh ta chỉ là đang ghẹo mình! Đối xử tốt với mình cũng chỉ là trả ơn cứu mạng thôi!

“Cạch!” cửa phòng mở ra, Lâm Đình Phong cầm khăn mặt và một thau nước ấm đi vào. Anh đi lại cạnh giường, đặt thau nước lên tủ đầu giường, lấy khăn nhúng vào nước ấm, vắt khô rồi đưa lên lau mặt cho Mộc Tâm. Cô bắt lấy chiếc khăn, nói: “Để tôi tự làm được rồi”.

Lâm Đình Phong tiếp tục lau mặt cho cô, nhỏ nhẹ nói: “Tay em bị thương, không tiện”.

Mộc tâm nhìn tay mình một cái, đành bất lực ngước mặt để anh lau cho mình.

Lâm Đình Phong cầm khăn lau lên gương mặt trứng ngỗng mềm mại của cô, lớp mồ hôi và bụi bặm được lau đi, lộ ra làn da mịn màng đến mức không thấy lỗ chân lông. Tay anh dùng lực rất nhẹ, tỉ mỉ lau từng chút một như đang chăm chút cho món đồ trân bảo yêu thích nhất của mình, chiếc khăn lướt qua đôi môi mọng hồng nhuận khiến cổ họng anh hơi khô nóng. Anh nuốt nước bọt một cái rồi nhúng khăn vào nước nóng giặt qua, vắt khô, sau đó cầm lấy tay cô nhẹ nhàng lau.

Nhìn vết thương đã ngừng chảy máu, màu đỏ sẫm pha chút vàng nhạt của huyết tương do máu đông nổi bật trên làn da trắng sáng của cô càng làm anh thương tiếc. Anh nhẹ nhàng lau vết máu cho cô, nhớ đến gì đó, anh nhẹ giọng hỏi:

“Sao em biết bên dưới ghế ngồi có súng?”.

Mộc Tâm đang chăm chú nhìn anh lau, tự nhiên bị hỏi, cô ngớ ra vài giây mới tiêu hóa được câu hỏi của anh, cô nhàn nhạt đáp: “Lúc cúi người nhặt bông tai tôi vô tình phát hiện”.

“Em không sợ hay bất ngờ à?”.

“Mặc dù trong nước dùng súng là phạm pháp nhưng lăn lộn trong ngành tài chính, tiếp xúc với tiền tài và những con người lòng dạ âm hiểm, có vài vật phòng thân cũng bình thường”.

Trước khi cô xuyên đến đây, cô cũng vì bị hạ độc thủ vài lần, nên đã học những thứ phòng thân như karate, súng ống và các kỹ năng sinh tồn khác. Sống một mình không có nơi nương tựa, cô buộc bản thân phải điên cuồng tiếp thu những thứ có thể tự bảo vệ mình.

“Sao anh chưa từng nghe nói em còn biết dùng súng? Kỹ thuật bắn cũng rất chuẩn”, Lâm Đình Phong thấy Mộc tâm như một quyển sách ma thuật, anh không thể nào biết được mình sẽ đọc được gì ở trang tiếp theo.

Mộc Tâm hơi cong môi, tinh ranh nói: “Thứ anh không biết còn nhiều lắm”.

Lâm Đình Phong cười một tiếng, anh đưa tay nhéo nhẹ mũi cô, anh yêu chết cái tính tinh ranh giảo hoạt này của cô mất thôi. Anh tò mò hỏi: “Vậy thứ gì anh không biết?”.

Mộc Tâm đặt ngón tay trỏ lên môi: “Suỵt! Bí mật tạo nên sự quyến rũ của người phụ nữ”.

Hành động của cô làm anh chỉ biết cười. Lau tay cho cô xong anh đặt khăn lên thành thau.

“Chặc! chặc!”, Lạc Tư đứng ở cửa phòng từ nảy đến giờ nhìn bầu không khí đầy bong bóng màu hồng bay phấp phới của hai con người đang ngồi trên giường kia, nhịn không được chặc lưỡi vài cái. Lâm Đình Phong mà cũng dịu dàng chu đáo như vậy với con gái nha, thật mới mẻ. Nghĩ rồi cậu ta cười giả trân hỏi: “Có phải đã làm phiền hay người rồi không?”.

Lâm Đình Phong đưa tay lên xem đồng hồ, lành lạnh nói: “Tới cũng nhanh đó chứ”.

Lạc Tư làm giọng tự hào: “Xời, người ta rất chuyên nghiệp đó, biết không hả?”.

“Nhanh lại xem cho cô ấy đi”, Lâm Đình Phong đứng dậy nhàn nhạt yêu cầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.