Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 578

trước
tiếp

CHƯƠNG 578

Dừng lại một chút, Lưu Ly tiếp tục nói: “Còn có chuyện Lê thẩm tung tin đồn nhảm lung tung, cứ để cho quan lão gia phân xử luôn đi.”

Nghe thấy muốn đến quan phủ, góa phụ Lê liền nổi điên: “Lưu Ly, cô đừng có lấy quan phủ ra mà hù dọa ta.”

Góa phụ Lê chột dạ không dám đến quan phủ, lại bắt đầu đổ tội: “Loại dược này không phải là thứ mà người bình thường có thể có được, nếu như cô đã là đại phu thì đương nhiên có thể chế, dược trên người con trai ta tất nhiên là có liên quan tới cô, cô đừng tưởng là cô lôi quan phủ ra thì có thể xóa bỏ hiềm nghi khỏi mình.”

Đúng thật là người bình thường không có mị độc, y quán cũng không bán, cũng chỉ có những nơi tam giáo cửu lưu mới có nó, người bình thường không thể chạm tay vào.

Lưu Ly thân là người có liên quan đến Từ Chính, lại tinh thông y thuật, nếu như không bị người khác nghi ngờ thì mới là lạ.

“Đáng thương cho con trai ta, thân là tú tài lại bị ác phụ hại thành như thế này, thật là không có thiên lý mà.”

Nói xong, góa phụ Lê liền khóc rống: “Lúc trước con trai của ta luôn nói nếu như có thể thi đậu cử nhân, tất nhiên nó sẽ làm những chuyện có lợi cho thôn làng, nhưng ngày hôm nay nó lại bị hủy hoại trong tay ác phụ là cô đây, con của ta thật là đáng thương…”

Sở dĩ góa phụ Lê đề cập đến thân phận tú tài của Từ Chính là bởi vì người đọc sách, nhất là người đọc sách có công danh đều là một sự tồn tại quý giá trong thôn.

Dù Từ Chính chỉ là một tú tài thì đó cũng là công danh, làm tổn hại một tú tài tương đương với việc làm tổn hại thể diện của cả thôn, đương nhiên thôn dân sẽ không vui.

Đối với thôn dân mà nói, ai có thể để bọn họ sống một cuộc sống tốt đẹp, vậy thì người đó chính là người mà bọn họ muốn giúp đỡ.

Hiển nhiên nếu so sánh Lưu Ly biết kiếm tiền sẽ mở Xưởng mướn người làm việc với tú tài chà đạp heo nái, chắc chắn là người đầu tiên sẽ được lòng người hơn.

Góa phụ Lê thấy không có người nào đứng về phía mình, lúc này liền chán nản, có cảm giác muốn khóc nhưng khóc không nổi.

Thấy vậy, Lưu Ly mới thờ ơ lên tiếng: “Bà luôn miệng nói Từ Chính là do tôi hại, nhưng lại không có chứng cứ, thật ra thì chuyện này cũng không khó…”

Lưu Ly nói đến cuối câu thì dừng lại một chút, khiến góa phụ Lê cảm thấy có một loại dự cảm xấu.

Quả nhiên liền nghe thấy Lưu Ly nói: “Cứ đợi ta bẩm báo lên huyện thái gia, lại cho người của huyện thái gia điều tra thì đã có thể biết được mấy ngày gần đây ở trên trấn có ai mua loại mị dược này không. Dù sao thì giống như Lê thẩm đã nói, không phải là mị dược này ở đâu cũng có mà đúng không, nếu như quan phủ ra mặt thì tất nhiên có thể trả là sự công bằng cho chúng ta.”

Góa phụ Lê nghe xong, sắc mặt liền tái đi.

Không, không thể điều tra được.

Nếu như điều tra, chẳng phải sẽ điều tra ra mình à?

Góa phụ Lê không dám nghĩ tới.

Góa phụ Lê biết e là ngày hôm nay mình sẽ phải nuốt cục tức này, vừa định cãi lại, góa phụ Lê liền mềm giọng.

“Tiểu Ly, thím biết là thím không nên hiểu lầm cô, nhưng dù sao bởi vì Chính Nhi đi tìm cô nên mới xảy ra chuyện này, mong cô có lòng tốt giúp đỡ Chính Nhi chút đi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.