Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 561

trước
tiếp

CHƯƠNG 561

“Nguyên liệu lẩu và tương ớt lên men, đến lúc đó cô có thể nhập hàng từ chỗ tôi, còn về những thứ bỏ trong canh, cô có thể cho vào theo tình hình thực thế, về cơ bản thứ có thể nấu đều có thể cho vào.” Lưu Ly nói, ra hiệu cho Trương Tiểu Thúy có thể thử một chút hương vị của canh mạt la.

Mặc dù Trương Tiểu Thúy có ở trong nhà Lưu Ly mấy ngày, nhưng chưa từng ăn canh mạt la, nên lúc canh mạt la được đưa vào miệng, cả người Trương Tiểu Thúy đều sững sờ.

Biểu cảm kia, nói thật, có cảm giác bị sét đánh.

“Mẹ làm món gì ngon vậy, con cũng muốn ăn.” Đúng lúc này, giọng nói của Yên Yên truyền đến.

Lưu Ly quay đầu lại, ha, khá lắm, không chỉ có Yên Yên, ngay cả Bình Bình, Tiểu Nha còn có Tôn Văn Thành cũng đến, ai cũng giương mắt nhìn về phía này.

Lưu Ly cảm thấy rất buồn cười, cô lấy mấy cái bát, múc cho mỗi người một bát nhỏ: “Được rồi, vừa mới ăn sáng, ăn xong cái này ai cần đi học thì phải đi học, ai cần đi chơi thì phải đi chơi, đừng chôn chân trong bếp nữa.”

Sở dĩ Lưu Ly giải thích như vậy, chính là sợ mấy đứa nhỏ còn muốn ăn thêm.

Mặc dù đồ ăn là tự mình làm, nhưng dù sao cũng là đồ cay, trẻ con ăn nhiều sẽ bị đau bụng.

Ừ, mặc dù cô có thể làm ra thuốc không khiến bọn chúng đau bụng, nhưng thuốc cũng không thể ăn như cơm đúng không?

Mấy đứa trẻ nghe thấy vậy, lập tức nghe lời rời đi.

Lúc này, Trương Tiểu Thúy cũng xem như đã hoàn hồn lại: “Cái này…Lưu Ly, cái này quá ngon, tôi, tôi không thể…”

Cho dù Trương Tiểu Thúy không có kiến thức, cũng biết mấy loại như phương thức bí truyền này ngàn vàng khó mà có được.

Một món ngon như thế này nếu như để Lưu Ly bán, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nàng ta không thể quá tham lam.

Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Thúy mới khó khăn lên tiếng: “Hay là, Lưu Ly, tôi đến cửa tiệm của cô để làm việc, cho dù…cho dù là rửa bát cũng được.”

Buôn bán với rửa bát, đương nhiên buôn bán kiếm được nhiều tiền hơn.

Nhưng, Trương Tiểu Thúy vì không muốn chiếm lợi ích của Lưu Ly, thà cho đi rửa bát, có thể thấy mặc dù Trương Tiểu Thúy đã trải qua rất nhiều cực khổ, nhưng trong lòng vẫn rất lương thiện và chất phác.

Lưu Ly cười nói: “Như thế này đi, canh mạt la cô xem như là gia nhập.” Không chỉ có canh mạt la, sau này các loại đồ ăn vặt gì đó cô cũng có thể làm kiểu gia nhập.

Chỉ là sau khi Trương Tiểu Thúy nghe thấy lời nói của Lưu Ly, khuôn mặt sững sờ, không hiểu gia nhập trong miệng Lưu Ly có nghĩa là gì.

“Tôi cung cấp cách nấu, cung cấp gia vị, chi phí quầy hàng cô tự mình bỏ ra, nguyên liệu cô tự mình chọn, lợi nhuận cô chia cho tôi ba phần là được.” Lưu Ly thấy Trương Tiểu Thúy không hiểu, lên tiếng giải thích.

Cô có lòng tin, canh mạt la sẽ bán rất chạy, nên lấy 3 phần lợi nhuận cô không hề cảm thấy có gì đó.

Trương Tiểu Thúy vừa nghe thấy Lưu Ly nói như vậy, thì rơi vào trầm tư.

Lưu Ly nói quá hấp dẫn, nàng ta rất muốn đồng ý ngay lập tức.

Nhưng nàng ta phải suy nghĩ mình có khả năng làm được không.

Rất lâu sau, cuối cùng Trương Tiểu Thúy cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy sự kiên định nhìn Lưu Ly: “Tôi…”

“Thùng thùng thùng…”

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.