Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao

Chương 59

trước
tiếp

Chương 59: Sự mềm mại cuối cùng trong trái tim

Mặc Hi đang ở trường mẫu giáo, thực ra cũng đã sớm muốn gọi điện thoại cho cậu bé, từ buổi sáng đã nghe thấy mommy nói là cậu bé bị ốm, cậu bé vô cùng lo lắng, muốn gọi điện thoại để hỏi tình trạng của cậu bé.

Đáng tiếc, cậu bé không có dũng cảm, sợ rằng đứa em ruột này sẽ không nghe điện thoại của cậu bé.

Cũng tốt, để cậu bé tự gọi đến.

Mặc Hi vô cùng vui vẻ: “Hoắc Minh Thành, xin lỗi cậu nhé, tôi không biết rằng việc tôi không để mommy đến đó, sẽ làm ảnh hưởng tới bệnh tình của cậu, cậu có khỏe không? Tôi thật sự là không phải cố tình đâu, tôi chỉ luôn thấy ba hay mắng mỏ mommy, trong lòng tôi rất buồn, không muốn để mommy cho người đàn ông như vậy nữa, Hoắc Minh Thành, cậu có hiểu tôi không?

Mặc Hi nói lời xin lỗi với người em ruột sinh đôi của mình qua điện thoại.

Hoặc Minh Thành lặng lẽ nghe xong hết, một lúc lâu sau, mới gật đầu ở đầu dây bên này: “Èm”

Mặc D cậu hiểu tôi à, vậy thì quá tốt rồi, Hoắc Minh Thành”

“Nhưng mà” Hoắc Minh Thành lại nói: “Tôi cũng muốn được ở bên mommy, Mặc Hi, có thể cho ba thêm một cơ hội nữa được không?”

Đột nhiên cậu bé nói rất nhiều câu cùng một lích, giọng nói còn trở nên khó nghe đến mức mà từ trong điện thoại còn nghe ra âm thanh oan ức của cậu bé, còn có một lời cầu xin vô cùng tha thiết.

Mặc Hi bị giật mình…

Có nên cho người ba thậm tệ ấy thêm một cơ hội nữa không?

Thực ra cậu bé không phải là không muốn để cho hai người ba và mommy ở bên cạnh nhau, cậu bé cũng muốn có ba ruột của mình, như vậy thì cả gia đình bọn họ cũng đầy đủ rồi, nhưng mà, ba thật sự rất xấu xa, ngày hôm đó nhìn thấy, dáng vẻ mà ba mắng mỏ mommy, cậu bé thật sự vô cùng tức giận.

Mặc Hi ở đầu dây điện thoại bên kia cân nhắc rất lâu, cuối cùng, cậu bé cũng không từ bỏ sự cố gắng khi ở bên Hoắc Minh Thành, cậu bé đều đồng ý.

“Được rồi, vậy chúng ta cho ông ấy thêm một cơ hội nữa, nhưng cậu phải nhớ rõ đấy nhé, nhất định không được để cho mommy bị ông ấy mắng mỏ tiếp, còn nữa, có khi nào cũng phải báo cáo cho tôi ngay lập tức, có được không?”

“Được!”

Hoắc Minh Thành lập tức đồng ý, vui vẻ cúp máy điện thoại, lần đầu tiên, trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu bé, đã xuất hiện sự vui vẻ.

Ôn Giai Kỳ không biết bí mật nhỏ của hai người con trai, sau khi lên tầng, đã thấy phòng tắm còn bật đèn sưởi, cô nhanh chóng xua tan đi những cảm xúc của mình rồi đi đến.

Trong phòng tắm, cửa đang đóng, bên trong nhìn thấy ánh đèn sưởi, từ bên ngoài nhìn vào, thì chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé đang ngồi xổm ở bên trong.

Cậu bé đang làm gì? Cũng có phải là vì không có cảm giác an toàn không?

Ôn Giai Kỳ nhìn thấy rồi, trong lòng vô cùng đau nhói, cô nhanh chóng đi đến chỗ ghế sô pha mau chóng bộ quần áo phải thay đổi, cô ở bên ngoài gọi cậu bé: “Minh Thành? Minh Thành? Dì đến rồi này, dì có thể vào trong không?”

“Không được!”

Đây thực sự là Hoắc Minh Thành đang cố gắng tự bản thân mình để mặc được đồ lốt ở trong phòng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng đến mức toát mồ hôi, khuôn mặt đỏ lên như quả táo.

Cậu bé không phải là Mặc Hi nữa, từ khi còn nhỏ đã có thói quen tự giác, các bước cơ bản khi mặc quần áo không cần người khác phải lo lắng, cậu bé là cậu chủ nhỏ của nhà giàu, từ lúc còn nhỏ được người khác chăm sóc đến khi trưởng thành, ở đó sẽ có những điều này.

May mà sau khi cậu bé loay hoay một lúc, cuối cùng cũng mặc được bộ đồ lót, như vậy sẽ không xấu hổ trước mặt của mommy.

Sau đó, cuối cùng cậu bé cũng quyết định nói ra một câu: “Có thể rồi ạ”

Ôn Giai Kỳ đã đợi ở bên ngoài rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên cô tự tay chăm sóc cho con trai lớn mặc quần áo, thực ra cũng có hơi kích động, cũng vô cùng vinh hạnh.

Hơn thế nữa, cô cũng lo lắng răng cậu bé ở bên trong đó có sợ hãi không?

Cuối cùng nghe thấy có thể đi vào, ngay lập tức, cô liền cầm bộ quần áo trong tay mở cửa ra, trực tiếp đi vào bên trong.

“Minh Thành, cháu…”

Có hơi bất ngờ, sau khi đi vào, vậy mà lại phát hiện bóng dáng nhỏ bé của con trai đứng nấp sau tấm rèm, chỉ để hở ra phần phía sau đầu.

Đứa con này, đây là đang làm gì vậy?

Một tia nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt của Ôn Giai Kỳ, nhanh chóng đi đến đó, cô đứng sau lưng của cậu bé nhẹ nhàng nói: “Minh Thành, cháu sao vậy? Tại sao lại đứng yên ở đây vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Minh Thành cứng đơ lại: “Dì… dì đừng nhìn”

Hả?

Đừng nhìn sao?

Cuối cùng Ôn Giai Kỳ cũng hiểu ra rõ ràng, đột nhiên, khi đứng ở đó những điều đen tối ở sâu trong lòng cô cũng bay đi hết, không thể nhịn nổi mà bật cười lên: “Vốn dĩ là Minh Thành của chúng ta rất ngại ngùng, không sao không sao, con nhìn xem đây là cái gì? Để dì mang khăn tắm đến cho cháu, chúng ta hãy quấn người vào trước nhé, sau đó mới thay.

quần áo có được không?”

Cô đưa chiếc khăn tắm đang cầm trong tay cho cậu bé.

Hoắc Minh Thành trốn sau chiếc rèm: “…

Quấn khăn lên người xong chưa?

Cuối cùng cậu bé cũng ló đầu ra từ sau tấm rèm, vì có hơi nước nóng trong phòng tắm nên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy ửng đỏ lên, đôi mắt đen và sáng giống y hệt bố, màu đen lấp lánh giống như một chú mèo con đầy cảnh giác, vô cùng dễ thương.

“Mau đưa cho cháu.”

“Ừ ừ, được rồi, cầm lấy!” Ôn Giai Kỳ lập tức đưa chiếc khăn tắm trong tay của mình đưa cho cậu bé.

Đây là kinh nghiệm của người làm mẹ mới có được, nhìn xem, trước khi đi vào bên trong, cô đã nghĩ đến điều đó.

Thế là sau đó, cuối cùng Hoắc Minh Thành cuốn lấy cái khăn tắm lên người, mà Ôn Giai Kỳ, cuối cùng cũng nhờ có việc giúp đỡ đưa chiếc khăn tắm, lần đầu tiên giúp đỡ đứa con lớn mặc bộ quần áo nhỏ thành công.

Đương nhiên, cô cũng tìm được một lời giải thích rất tốt, cậu cũng lộn ngược chiếc quần lót mà mình đang mặc.

Mặc quần áo xong rồi, hai mẹ con họ đi ra từ bên trong nhà tắm.

“Minh Thành, cháu… có muốn ở lại đây không?”

Ôn Giai Kỳ nhìn thấy cậu bé đã tắm rửa xong rồi, lại một lần nữa nảy ra ý định rời đi, cô thực sự không muốn ở lại nơi này nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.