Tuyệt Thế Cường Long

Chương 2102

trước
tiếp

Chương 2102

Ông ấy đang ở trong sảnh chờ để đợi chuyến bay xuyên quốc gia, ông ấy muốn đi đến một thành phố xuân về hoa nở, mặt hướng ra biển lớn để an hưởng những ngày cuối cùng của cuộc đời.

Những ngày tháng chưa bao giờ nhảy múa chính là sự phụ lòng đối với sinh mạng.

Ông ấy cảm thấy bả vai của mình đột nhiên bị một đôi bàn tay to lớn giữ lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một thanh niên mập mạp trắng trẻo.

Gương mặt của con người sẽ thay đổi nhưng ánh mắt thì không.

Vậy nên A Phúc nhận ra được người thanh niên đã trở nên trắng trẻo mập mạp này, ông ấy cười cười và nói: “Tôi biết là cậu nhất định sẽ quay về mà!”

Cái người đang ngụy trang thành vẻ trắng trẻo mập mạp này chính là Tề Đẳng Nhàn, hắn ngồi xuống bên cạnh A Phúc và nói: “Ông dựa vào cái gì mà cho rằng tôi nhất định sẽ quay về chứ? Bây giờ tôi đang ở trong hoàn cảnh rất nguy hiểm đó.”

A Phúc nói: “Cho dù cậu có phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn hơn nữa thì cậu cũng nhất định sẽ không bỏ rơi tiểu thư đâu. Đối với cậu mà nói, có rất nhiều thứ tình cảm còn đáng trân trọng hơn cả mạng sống của chính mình nữa.”

Tề Đẳng Nhàn cười một cái rồi đưa tay ra ôm lấy bả vai của A Phúc và hỏi: “Ông đang chuẩn bị đi đâu đây? Không nói lời nào mà đã đi rồi, không sợ cô ấy sẽ đau lòng và buồn bã hay sao?”

A Phúc lắc lắc đầu và nói: “Cô ấy đã phải đối diện với quá nhiều chuyện sinh ly tử biệt rồi, tôi không thể nằm trong vòng tay của cô ấy mà trút hơi thở cuối cùng, nếu không thì trái tim của cô ấy sẽ tan nát mất thôi.”

Sau khi nói xong lời này, A Phúc nắm chặt lấy bàn tay của Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười và nói: “Tôi bắt cô ấy đi xem mắt chính là muốn cậu nhanh chóng quay về. Nhìn thấy cậu quay về là tôi yên tâm rồi!”

“Bây giờ tôi còn không lo nổi thân mình đây.” Tề Đẳng Nhàn thở dài một cái.

“Có cậu ở đây rồi, chí ít thì cô ấy sẽ có chút vướng bận và sẽ không quá cực đoan.” A Phúc nói với vẻ rất nghiêm túc: “Sau khi cậu xảy ra chuyện, cô ấy đã đau lòng rất lâu, ngày nào cũng thức đến đêm muộn rồi mới ngủ.”

Tề Đẳng Nhàn nghĩ đến người con gái lạnh lùng như băng kia, trong lòng bỗng chốc có chút ấm áp.

A Phúc thở dài và nói: “Trong những ngày cậu rời khỏi Trung Hải, Trung Hải đã thay đổi rất nhiều… Đặc biệt là sau khi cậu bị vướng vào chuyện lớn như vậy, đã có rất nhiều người bị liên lụy.”

Tề Đẳng Nhàn cười gượng một cách bất lực và nói: “Tôi biết rằng làm như thế sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, nhưng có một số chuyện vẫn là nên có người đi làm. Nếu không thì chính nghĩa sẽ bị chôn vùi.”

A Phúc cười nói: “Gửi gắm tiểu thư lại cho cậu, tôi rất yên tâm. Chuyến bay của tôi sắp đến giờ rồi, tôi nên đi thôi, à… đúng rồi, tôi đã để dành được một khoản tiền ở Thụy Quốc, nếu như việc làm ăn của tiểu thư không thể tiếp tục được nữa thì cậu hãy rút số tiền đó ra nhé, ít nhất thì cũng có thể bảo đảm nửa đời sau của cô ấy sẽ không phải lo ăn lo mặc.”

Sau khi nói xong lời này, A Phúc đứng dậy, vẫy tay một cách phóng khoáng và đi về phía lối lên máy bay.

Tề Đẳng Nhàn đưa mắt tiễn ông cụ bước lên máy bay và âm thầm thở dài một hơi.

——Mong ông sẽ hóa thành ánh sáng tâm linh, lao đến miền thiên đường cực lạc và có được cuộc sống vĩnh hằng.

Bước trên đường phố của thành phố Trung Hải, hắn đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh, chắc là lúc này trong lòng của Hướng Đông Tình còn cảm thấy lạnh lẽo hơn nữa.

Dạo gần đây Hướng Đông Tình có một dự cảm rất không lành, mà dự cảm này lại có liên quan đến sự khác thường của A Phúc dạo gần đây.

Hôm nay, sau khi trở về nhà, thứ dự cảm không lành đó đã trở thành sự thật, cô ta nhìn thấy bức thư mà A Phúc để lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.