Tuyệt Thế Cường Long

Chương 2092

trước
tiếp

Chương 2092

Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt và hỏi, hắn đánh giá Tạ Thiên Tiều một lượt từ trên xuống dưới và suy nghĩ xem mình có nên noi theo tác phong của bố mình hay không.

Tạ Thiên Tiều lạnh lùng nhìn hắn một cái và nói: “Mày là cái thứ tôm tép ở đâu chui ra mà cũng xứng để nói chuyện với tao? Nếu mày còn dám nhiều lời thêm nửa câu nữa thì tao sẽ thẳng tay cắt đi cái lưỡi của mày đó!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cậu cũng biết đạo lý không có bạn bè vĩnh viễn mà sao lại dám khẳng định Xion tướng quân sẽ đứng về phía các người chứ?”

Tạ Thiên Tiều quay mặt đi với vẻ khinh thường, rõ ràng là không muốn nói chuyện với cái thứ rác rưởi chỉ có thể hạ thấp thân phận của mình này nữa.

Chu Quang Vinh ở bên cạnh bèn nhàn nhạt nói: “Chính là dựa vào việc ở trên tầng có rất nhiều súng và một nửa trong số đó chính là người của Xion tướng quân đó, anh nói thử xem?”

Tề Đẳng Nhàn khẽ lắc đầu và nói: “Chẹp, cậu Tạ thật là kiêu ngạo mà, không biết lúc trước khi Tạ Thiên Khải của nhà các người bị Tề Bất Ngữ một vả đánh cho vỡ đầu thì các người có uy phong như vậy không nhỉ?”

Chuyện xảy ra ở Bắc Kinh năm đó có thể nói là nỗi ô nhục của cả nhà Tạ gia!

Sau khi nghe thấy lời chế giễu của Tề Đẳng Nhàn, trong mặt Tạ Thiên Tiều không khỏi bùng lên ánh lửa, hắn ta lạnh lùng cười nói: “Thằng mập kia, mày đang tự tìm đường chết đấy à!”

“Cô Trần, mau chóng bảo cái tên giám đốc dưới trướng của cô ngậm miệng lại đi, đừng để anh ta hại chết cô nữa.”

“Gả cho cậu Tạ cũng khá tốt mà, có thể giải quyết sự khó khăn trước mắt của Trần gia các người, vả lại tương lai của cô nhất định sẽ càng thêm hứa hẹn.”

Lúc này, những người còn lại đều bỗng chốc lên tiếng và bày tỏ ý kiến, muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Tạ Thiên Tiều để có được sự ủng hộ của Tạ gia.

Tề Đẳng Nhàn lại quay đầu qua bên đó, mỉm cười với đám đông một cái và nói: “Việc Chu Quang Vinh tổ chức bữa tiệc này vào ngày hôm nay cũng khá là tốt, bữa tiệc này đã kéo hết đám sâu bọ các người đến đây rồi, đỡ cho tôi sau này phải tới tận nơi để tìm từng người một! Hôm nay nếu như tiêu diệt hết các người thì Quang Dương cũng sẽ yên tĩnh hơn nhiều nhỉ?”

Câu nói này của Tề Đẳng Nhàn đã trực tiếp khiến cho chỗ đó nổ tung!

Đám đông nhìn hắn với ánh mắt như đang nhìn vào một kẻ ngốc!

Hắn nói như vậy nghĩa là hắn đang chuẩn bị giết chết hết mọi người à?

Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy có biết bao nhiêu khẩu súng đang nhắm vào hắn và Trần Ngư hay sao, thế này mà cũng dám nói ra những lời ngạo mạn đó à?

“Cậu đang muốn hại chết cô chủ nhà mình à? Đồ cẩu nô tài!” Ông chủ của một công ty xổ số cười khẩy và lên tiếng, trong mắt lóe lên sát khí.

Trong mắt Tạ Thiên Tiều mơ hồ hiện lên sự không kiên nhẫn, hắn ta nhìn chằm chằm vào Trần Ngư và nói: “Thời gian ba phút sắp hết rồi, cô chắc chắn muốn mãi mãi làm kẻ địch với Tạ gia chúng tôi chứ?”

Trần Ngư nói với giọng khinh thường: “Chỉ dựa vào anh á? Bà đây thà rằng chọn cái tên mập này chứ không chọn anh!”

Trong lúc nói chuyện, cô ấy còn giơ tay ra chỉ vào Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh.

Tề Đẳng Nhàn vốn đang giả vờ đắc ý, sau khi nghe được lời này của Trần Ngư, hắn cảm thấy vô cùng sửng sốt, sau đó là có chút tức giận, đây là lại đẩy cuộc chiến đến trên người mình sao?

“Được được được, xem ra cô chưa thấy quan tài thì chưa chịu đổ lệ! Cũng được, thế thì tôi cứ giết chết cái tên mập này ở ngay trước mặt cô là được rồi, để tôi xem xem cô còn có thể cứng đầu được nữa hay không, cô thực sự coi những lời mà tôi nói là nói đùa đấy à?” Tạ Thiên Tiều cười khẩy và nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.