Truyện Trở Về Bên Em

Chương 98

trước
tiếp

Chương 98

Nhà họ Hạ ở Giang Bắc có thể coi là một gia tộc lớn, có chút danh tiếng, sản nghiệp từ trên xuống dưới có giá trị khoảng vài trăm triệu.

Nhưng so với giới thượng lưu thực sự, bọn họ chỉ có thể được miễn cưỡng xếp vào gia tộc nhỏ hạng ba, so với các gia tộc hạng nhất thực sự thì còn cách một khoảng rất xa.

“Còn không phải sao!”

Hạ Chí Tài cười tươi rói, nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Nhà họ Hạ chúng ta có được một chàng rể giỏi giang như cháu, chỉ dựa vào thân phận chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ của cháu, đầu tư đại cho nhà ta mấy chục tỷ thôi, thì không phải nhà họ Hạ sẽ trở thành gia tộc lớn hạng nhất ở Giang Bắc sao?”

Diệp Vĩnh Khang bật cười ha ha.

Đã từng thấy những người vô liêm sỉ, nhưng vô liêm sỉ cực độ như thế này thì mới thấy lần đầu đấy.

Trước đây không buồn quan tâm đến mình, mở mồm ra là gọi mình là kẻ ăn mày.

Bây giờ lại trở mặt, mở miệng ra nói mấy chục tỷ, đúng là không biết xấu hổ.

“Huyền Trúc, từ nhỏ ông nội đã thấy cháu là người tài giỏi, ưu tú nhất trong số con cháu nhà họ Hạ, trong lòng ông nội cũng luôn yêu thương cháu nhất”.

“Bây giờ quả nhiên cháu không khiến nhà họ Hạ thất vọng, hôm nay ông nội thật sự rất vui, chăm sóc cháu từ nhỏ đến tận bây giờ, cuối cùng cũng đến lúc cháu đóng góp cho nhà họ Hạ rồi, bà nội cháu nếu như biết được nhất định sẽ rất vui cho mà xem!”

Hạ Chí Tài nhiệt tình nói với Hạ Huyền Trúc.

Hạ Huyền Trúc chỉ cười khổ, trong nụ cười mang theo chút ghê tởm.

Trước đây không phải nói tôi là nỗi nhục của gia tộc sao?

Mở mồm ra là nói yêu thương tôi nhất, nhưng mấy năm nay bản thân tôi chịu khổ, mấy người ở đâu?

Hơn nữa, lời nói của Hạ Chí Tài, tâng bốc chỉ là ý phụ, trọng điểm là ở câu ‘cuối cùng cũng đến lúc cháu đóng góp cho nhà họ Hạ rồi’.

Những người khác trong nhà họ Hạ cũng vô cùng nhiệt tình, tâng bốc câu nào câu nấy cũng sởn da gà, chỉ thiếu nước quỳ xuống vẫy đuôi nữa thôi.

Thậm chí có người nóng lòng muốn lên tiếng, bảo Hạ Huyền Trúc sắm cho bọn họ vài chiếc Rolls Royce, bởi vì lái một chiếc xe xịn ra ngoài đường sẽ làm ăn thuận lợi hơn.

Tóm lại tổng kết bằng hai từ: Ghê tởm!

“Bố, con có thể ăn một cái đùi gà không?”

Diệp Tiểu Trân dù sao cũng là một đứa trẻ, không hiểu được suy nghĩ của người lớn, nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy ắp, đói đến mức nuốt nước bọt.

“Ăn ăn ăn, ăn cái con khỉ, cái vẻ mặt như chưa từng thấy đồ ăn ngon bao giờ vậy!”

Lúc này, Hạ Tuyết Cầm đột nhiên lẩm bẩm khó chịu một câu.

Sau sự việc này, địa vị của Hạ Tuyết Cầm trong nhà họ Hạ sụt giảm nghiêm trọng, vì vậy trong lòng cô ta tràn đầy oán hận với gia đình Hạ Huyền Trúc.

Bốp!

Hạ Chí Tài liền tát một cái, giọng đanh thép nói: “Mày nói nhảm cái gì ở đây thế, Tiểu Trân là chắt yêu quý nhất của ông, lập tức cút ngay, mày còn dám để miệng đi chơi xa, cẩn thận ông đuổi mày ra khỏi nhà họ Hạ đấy”.

Nói xong liền nhanh chóng gắp một cái đùi gà bỏ vào trong bát của Tiểu Trân, cười nịnh nọt nói: “Tiểu Trân ngoan, muốn ăn gì cứ nói cho cụ biết nhé, đồ ăn hôm nay đều là chuẩn bị cho cháu đấy”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Nhớ lại mấy ngày trước Hạ Chí Tài còn một câu đồ con hoang hai câu đồ con hoang mắng nhiếc Tiểu Trân, thế mà chớp mắt cái đã trở thành chắt yêu quý nhất rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.