Truyện Trở Về Bên Em

Chương 97

trước
tiếp

Chương 97

Hạ Huyền Trúc nắm lấy tay Diệp Vĩnh Khang, ánh mắt tràn đầy dịu dàng nhìn anh: “Em không quan tâm thân phận của anh là gì, những việc đó không quan trọng, em chỉ biết anh là Diệp Vĩnh Khang, là người em yêu nhất”.

“Hôm nay em cực kỳ cảm động, Vĩnh Khang, cám ơn anh”.

Hạ Huyền Trúc rơi nước mắt, lúc này cô thực sự cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.

Mà Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy Hạ Huyền Trúc hạnh phúc, trong lòng cũng vô cùng vui mừng.

Có thể khiến Hạ Huyền Trúc vui vẻ, đó chính là chuyện hạnh phúc nhất của Diệp Vĩnh Khang.

Ngày hôm sau.

Biệt thự nhà họ Hạ vui mừng rạng rỡ, trên bàn ăn bày biện vô số món hấp dẫn.

Hạ Chí Tài mặc một bộ vest phẳng lì, vô cùng cao hứng nói: “Lát nữa không ai được phép nói năng linh tinh, tôi phải uống vài ly với cháu gái và cháu rể của tôi mới được!”

Mặc dù hôm qua không bước chân được vào hội trường hôn lễ nhưng nhà họ Hạ vẫn vô cùng kích động.

Vì vậy hôm nay Hạ Chí Tài đã đặc biệt sắp xếp một bữa tiệc gia đình để chiêu đãi ba người nhà Hạ Huyền Trúc.

Vốn dĩ Hạ Huyền Trúc không định đi, nhưng Hạ Chí Tài cứ nói mãi không thôi, thậm chí còn bảo nếu như không đi, lão sẽ dắt người nhà họ Hạ đích thân tới tận nơi đón ba người nhà bọn họ.

Cuối cùng Hạ Huyền Trúc bất lực chỉ đành đồng ý.

Trước khi ra ngoài, Hạ Huyền Trúc vẫn tỏ ra không vui, cười khổ nói: “Nếu như không có hôn lễ ngày hôm qua, bọn họ sẽ nhiệt tình với em như vậy sao?”

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười tinh nghịch, anh biết rất rõ nhà họ Hạ đang tính toán gì, tuy nhiên lát nữa bọn họ sẽ phải thất vọng thôi.

Trên đường tới nhà họ Hạ, Diệp Vĩnh Khang gửi một tin nhắn cho Lăng Vi, bảo cô ấy lập tức đăng thông báo, nghĩ cách che giấu thân phận chủ tịch thật sự của anh.

Không phải Diệp Vĩnh Khang muốn chơi nhà họ Hạ, mà là anh vừa mới về nước, hiện tại có một số việc cũng không thể làm quá ầm ĩ, dù sao thân phận chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ này quá gai mắt, sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của những kẻ xấu.

Rất nhanh đã tới biệt thự nhà họ Hạ.

“Vĩnh Khang, Huyền Trúc, các cháu tới rồi!”

Hạ Chí Tài tỏ ra nhiệt tình vô cùng, vội vàng chào hỏi ba người nhà Diệp Vĩnh Khang rồi bảo bọn họ ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi ở chính giữa.

“Vĩnh Khang, Huyền Trúc, chén này ông mời hai cháu, thứ nhất, chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc, thứ hai, chúc mừng cho di nguyện của bà nội cháu đã thành hiện thực!”

Hạ Chí Tài nhiệt tình nâng chén rượu lên.

“Ồ? Di nguyện gì thế?”

Diệp Vĩnh Khang không nâng chén lên, thản nhiên hỏi một câu.

Hạ Chí Tài cười nói: “Khi bà nội của Huyền Trúc còn sống, luôn có một tâm nguyện, muốn nhà họ Hạ chúng ta trở thành gia tộc hạng nhất ở Giang Bắc, nhưng mãi cho đến khi bà ấy nhắm mắt, tâm nguyện này vẫn chưa thành sự thực”.

“Nhưng hôm nay, cuối cùng bà ấy cũng có thể yên lòng rồi, nhà họ Hạ chúng ta cuối cùng đã hoàn thành được di nguyện của bà ấy, nếu như bà ấy ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ rất vui mừng!”

Diệp Vĩnh Khang lại có chút khó hiểu: “Gia tộc hạng nhất ở Giang Bắc, các người đã gặp được chuyện gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.