Truyện Trở Về Bên Em

Chương 43

trước
tiếp

Chương 43

Xe chạy đến cửa nhà, Diệp Tiểu Trân nhiệt tình mời cô ấy vào nhà làm khách.

“Cám ơn Tiểu Trân, nhưng mà hôm nay cô có chuyện quan trọng muốn nói riêng với bố con, Tiểu Trân vào nhà trước được không nào? Đợi cô có thời gian rảnh nhất định sẽ tới nhà Tiểu Trân chơi”.

Cô gái mỉm cười.

Diệp Tiểu Trân ngẩn người ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười: “Tiểu Trân ngoan, bố và cô có chút chuyện quan trọng cần bàn bạc, con quay về trước, lát nữa bố về sau nhé”.

Diệp Tiểu Trân nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây, sau đó quay đầu nhìn cô gái ở hàng ghế phía trước rồi hừ một tiếng, mở cửa xe chạy về phía cửa nhà.

“Sao Tiểu Trân lại đột nhiên tức giận thế?”

Cô gái đó nghi hoặc hỏi.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói: “Cô là ai?”

Cô gái đó ngây người ra, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Vừa nãy mải nói chuyện với Tiểu Trân mà quên mất chuyện chính.

“Anh Diệp, chào anh, tôi là giám đốc điều hành của ngân hàng Kim Kỳ, bây giờ tôi chính thức chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của ngân hàng Kim Kỳ cho anh Diệp đây”, cô gái đó kính cẩn nói.

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, dường như có chút không hiểu lắm: “Tôi và ngân hàng Kim Kỳ có liên quan gì sao?”

Cô gái đó giải thích: “Anh Diệp vốn dĩ là người sáng lập và chủ sở hữu của ngân hàng Kim Kỳ, tôi chỉ là người thay anh Diệp quản lý mà thôi, bây giờ anh Diệp quay lại rồi, chuyển nhượng hết vốn cổ phần lại cho anh là điều đương nhiên”.

Diệp Vĩnh Khang có chút mơ hồ.

Ngân hàng Kim Kỳ là một trong những ngân hàng tư nhân lớn nhất thế giới, hầu hết mọi thành phố lớn trên thế giới đều có chi nhánh của ngân hàng này.

Trụ sở chính được đặt tại thành phố Giang Bắc của nước Long Hạ, vì vậy nên chi nhánh ở Long Hạ nhiều vô số kể, thực lực của nó tuyệt đối có thể so sánh được với bốn ngân hàng lớn của Long Hạ.

Nếu tính cả các ngành công nghiệp ở nước ngoài, thực lực tổng thể thậm chí còn mạnh hơn cả bốn ngân hàng lớn.

Lúc này, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lướt qua gương chiếu hậu, ngay lập tức hiểu ra.

“Được, tôi biết rồi, vừa nãy cô thể hiện tốt lắm”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, ý chỉ hành động của cô gái đó đối với Diệp Tiểu Trân lúc ở cổng trường và cả lúc trên xe vừa rồi.

Những chi tiết này tưởng chừng như đơn giản nhưng lại cho thấy một người có chỉ số IQ và EQ rất cao, rất giỏi phán đoán và hành động theo tình huống, đồng thời cũng là người nắm bắt được mấu chốt của sự việc.

“Cám ơn anh Diệp!”

Có thể nhận được lời khen của Diệp Vĩnh Khang khiến cô ấy vô cùng hưng phấn: “Anh Diệp, vậy hôm nay tôi sẽ không làm phiền nữa, nếu như có thời gian, phiền anh sáng mai đến văn phòng một chuyến, làm một số thủ tục”.

“Ừ, ngày mai có thời gian tôi sẽ tới”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, cô ấy vội vàng xuống mở cửa xe giúp anh, nhìn Diệp Vĩnh Khang xuống xe rồi mới quay trở lại vị trí ghế lái, sau khi chào tạm biệt anh rồi lái xe rời đi.

Sau khi chiếc xe đã đi xa, Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, hét lớn: “Sử Đông Tây, cậu lăn ra đây ngay cho tôi!”

Sử Nam Bắc bước xuống xe, đi tới bên cạnh anh, mỉm cười gãi đầu nói: “Đại ca, sao anh biết tôi ở đây, tôi cứ tưởng mình ‘khiêm tốn’ lắm rồi cơ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.