Truyện Trở Về Bên Em

Chương 36

trước
tiếp

Chương 36

Cùng với đó, lúc này anh cũng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Anh hiểu hết rồi.

Mì tôm và giăm bông trong mắt người khác chỉ là thứ đồ ăn rác mà thôi nhưng đối với Tiểu Trân thì nó đã rất quý giá rồi.

Tiểu Trân dành hết mọi thứ tốt đẹp cho anh vì sợ anh sẽ rời đi…..

“Tiểu Trân ngoan, bố không đi nữa, bố sẽ ở bên Tiểu Trân cả đời, không đi đâu cả”.

Buổi tối đương nhiên Diệp Vĩnh Khang sẽ không để Tiểu Trân ngủ trên sô pha thật, đợi cô bé ngủ rồi, anh nhẹ nhàng ôm cô bé đặt lên giường ngủ.

“Huyền Trúc, anh có việc phải ra ngoài một lát”.

Diệp Vĩnh Khang mặc áo khoác nói với Hạ Huyền Trúc.

Hạ Huyền Trúc giật thót nói: “Anh… phải đi à?”

Diệp Vĩnh Khang vội vàng cười nói: “Không, anh ra ngoài có chuyện cần làm, một lát nữa sẽ về, anh đã đồng ý với Tiểu Trân là cả đời này sẽ không đi nữa”.

Hạ Huyền Trúc lúc này mới thở phào một hơi, bùi ngùi nói: “Em biết nam nhi chí ở bốn phương, mấy năm nay em chưa từng trách anh”.

“Nhưng em cảm thấy có lỗi với Tiểu Trân, mỗi lần con bé hỏi bao giờ bố về, trong lòng em rất khó chịu”.

“Giăm bông và mì tôm là thứ mà Tiểu Trân cảm thấy tốt nhất, vốn định để đến tuần sau con bé sẽ ăn để đón sinh nhật”.

“Nhưng hôm nay con bé sợ anh đói nên mới lấy đồ tốt nhất ra, con bé còn nói sau này lớn lên sẽ cố gắng kiếm tiền, mỗi ngày đều nấu mì tôm và giăm bông cho anh ăn, chỉ vì con bé sợ anh lại rời xa nó….”

“Đừng nói nữa!”

Hai mắt Diệp Vĩnh Khang lại đỏ lên, nhìn Hạ Huyền Trúc kiên định nói: “Mấy năm nay hai mẹ con em chịu khổ rồi, Diệp Vĩnh Khang anh xin thề, đời này sẽ không rời xa hai người nữa”.

Dưới chân núi.

Mây đen dần dần tản ra, vầng trăng sáng ngời khảm trên bầu trời đêm rộng lớn.

Mười nghìn quân Long Thần xếp thành hàng chỉnh tề.

Xếp ngay hàng thẳng lối, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nghiêm nghị, trên người tỏa ra luồng sát khí khiến người khác run sợ.

Bốn phía xung quanh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng cỏ cây xào xạc và tiếng côn trùng kêu vang.

Ngoài đại hòa thượng mặc áo cà sa vẻ mặt cười tủm tỉm ra thì vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc.

“Đại ca, anh quyết định thật rồi à? Nếu anh đi rồi sau này Điện Long Thần của chúng ta phải làm sao đây? Hay là anh suy nghĩ thêm đi”.

Sử Nam Bắc gãi đầu hỏi.

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “Ý tôi đã quyết, chuyện này không cần nói nữa”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn người phụ nữ mặc bộ đồ liền thân màu đen và nói: “Từ giờ trở đi mọi chuyện của Điện Long Thần tạm thời sẽ do Thiên Ảnh toàn quyền quyết định, mỗi một câu nói của cô ấy có thể đại diện cho tôi”.

“Thiên Ảnh tuân lệnh”.

Cô ấy quỳ gối xuống đất, ngẩng đầu nói: “Lời Điện Chủ căn dặn, cho dù Thiên Ảnh tan xương nát thịt cũng sẽ nghe theo”.

“Nhưng lần này Thiên Ảnh có vài câu muốn nói, mặc dù Điện Chủ giao Điện Long Thần cho Thiên Ảnh quản lí, Thiên Ảnh sẽ không để Điện Chủ phải thất vọng”.

“Nhưng Điện Long Thần vĩnh viễn chỉ có một Điện Chủ, cho dù Điện Chủ ở đâu thì năm Đại Thiên Vương, chín Đại Địa Thần cùng với mười nghìn quân Long Thần nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ, nghe theo mệnh lệnh của Điện Chủ!”

“Nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!”

“Nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!”

“Nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!”

Mười nghìn tướng sĩ của Điện Long Thần cùng hô to, cả mặt đất rung lên, khí thế giống như đào núi lấp biển.

“Mười nghìn tướng sĩ Điện Long Thần, nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!”

“Chín Đại Địa Thần của Điện Long Thần, nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!”

“Một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần, Thiên Ảnh, nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!”

“Một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần, Tử Diên, nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.