Truyện Trở Về Bên Em

Chương 3

trước
tiếp

Chương 3

“Tin tức có đúng không đấy?”

“Đã được xác nhận, năm Đại Thiên Vương, chín Đại Địa Thần đều đang lao về phía chúng ta từ khắp nơi trên thế giới với tốc độ nhanh nhất”.

“Hơn nữa theo thông tin đáng tin cậy, Điện Chủ của Điện Long Thần đang dẫn đầu trên một chiếc máy bay chiến đấu hướng về nơi đây”!

“Gì cơ, Điện Chủ của Điện Long Thần đích thân tới à!”

Cơ thể của ông lão bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát được.

Lão đã nắm giữ hàng triệu binh lính trong suốt cuộc đời quân ngũ của mình!

Bất kỳ quyết định nào của lão cũng có thể khiến phần lớn trái đất này phải run sợ.

Trên thế giới này, không có chuyện gì, không có bất kỳ ai có thể gây ra một sự dao động tâm lý mạnh mẽ như vậy với lão.

Chỉ duy nhất người đó!

“Báo cáo, máy bay chiến đấu đã tiếp cận không phận của ta, tên lửa đã vào vị trí, xin hỏi có chặn không!”

Sĩ quan năm sao đang chờ chỉ thị.

“Không!”

Ông lão nhanh chóng ra quyết định: “Thông báo xuống dưới, tất cả khu vực, lập tức khởi động chế độ sẵn sàng chiến đấu cấp một!”

“Nhưng nếu như không có lệnh của tôi, không ai được phép hành động hấp tấp, kẻ nào vi phạm sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”

“Sau đó lập tức kiểm tra cho tôi, bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, Điện Long Thần vẫn đang bình thường như vậy, sao đột nhiên lại tập hợp ở đây mà không thông báo trước!”

“Vâng!”

“Ầm ầm!”

Đêm nay, khu vực không quân của nước Long Hạ nổ ra những tiếng gầm lớn vang dội như tiếng sấm sét.

Việc này là do sự bùng nổ âm thanh do máy bay chiến đấu bay với tốc độ cực nhanh.

“Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trên máy bay chiến đấu, Sử Nam Bắc thận trọng hỏi.

Anh ấy đã đi theo Diệp Vĩnh Khang nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy.

Hai mắt Diệp Vĩnh Khang đỏ au, không nói lời nào, chỉ dùng hai tay siết chặt mặt dây chuyền hình lưỡi liềm đã bị nứt.

Năm năm trước, khi thực hiện nhiệm vụ ở Nam Quốc, anh đã bị ám sát, bị thương nặng, suýt chút nữa thì mất mạng.

Trong lúc hôn mê, một nữ sinh ở địa phương đã cứu anh.

Chỉ sau một tháng tiếp xúc với nhau, cả hai đã nảy sinh tình cảm.

Hôm trước khi rời đi, Diệp Vĩnh Khang đã nhét một mặt dây chuyền cho cô gái đó.

Sau đó anh không nói gì, nhẫn tâm rời đi.

Bởi vì anh còn có nhiệm vụ quan trọng hơn.

Mặt dây chuyền là một cặp, độc nhất vô nhị trên thế giới và tồn tại phụ thuộc vào nhau.

Khi chủ nhân của một mặt dây chuyền bị đe dọa đến tính mạng, mặt dây chuyền kia sẽ lập tức bị vỡ.

Đồng thời, nó sẽ phát ra một từ trường riêng, chủ nhân của mặt dây chuyền kia sẽ lập tức cảm nhận được.

“Đại ca, phía trước là không phận của Long Hạ, có cần hỏi ý bọn họ trước không?”

Sử Nam Bắc hỏi.

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Gửi tin nhắn cho bọn họ, nói rằng lần này tôi tới đây chỉ là để giải quyết một chút chuyện riêng”.

“Đợi tôi xử lý xong, muốn chém muốn giết thế nào tùy bọn họ, nhưng nếu như ai dám ngăn cản tôi, Điện Long Thần tôi sẽ quyết chiến tới cùng với bọn họ!”

“Rõ!”

Ba tiếng sau.

Nhà xưởng mờ mịt.

“Khóc à, tao cho mày khóc tiếp này!”

Người phụ nữ mặc váy da báo cầm roi quất mạnh từng cái vào người cô bé.

“Cô ơi, cháu cầu xin cô đừng đánh nữa, Tiểu Trân thật sự không khóc, cháu cầu xin cô, Tiểu Trân không có rơi nước mắt đâu…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.