Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full

Chương 69

trước
tiếp

Chương 69

Tưởng Lam càng nghĩ càng tức, bà về tới nhà lấy Hà Đình làm nơi trút giận, chửi loạn lên.

Hà Đình mình nghèo hèn, hơn nữa thấy trên mặt Tưởng Lam có năm dấu ngón tay, khẳng định bực bội vì bị người ta đánh. Nếu bà chịu nghe mắng hai ba câu khiến Tưởng Lam nguôi giận, Hà Đình cũng cam chịu.

Tô Quốc Diệu vừa về sau trận đánh bài đã thấy Tưởng Lam nổi con lôi đình, thêm một người lạ trong nhà, nên ông không khỏi thắc mắc.

Khi ông nhìn thấy mặt Tưởng Lam sưng tấy lên thì tưởng vợ mình bị Hà Đình đánh, tức giận nói: “Cô là ai, vì sao lại ở nhà tôi.”

“Tôi là người giúp việc Hàn Tam Thiên tuyển.” Hà Đình nói.

Ô sin?

Nhà lớn như thế tuyển ô sin cũng không sao, nhưng cô ta dám đánh chủ nhân của mình, không coi ai ra gì cả.

“Tưởng Lam, bà có sao không, cô ta đánh bà sao?” Tô Quốc Diệu quan tâm.

“Cô ta đánh thì đã sao, kẻ vô dụng như ông dám đứng ra báo thù giúp tôi à?”

Tưởng Lam vẫn bực bội trong lòng, tâm trí bà ta chỉ nhớ tới bộ dạng khinh người của Thi Tỉnh, nên nói mà không suy nghĩ.

Tô Quốc Diệu không thể cãi lời này, ông đi tới trước mặt Hà Đình, tát bà một cái.

“Cô chỉ là ô sin trong nhà này, vậy mà dám đánh chủ nhân, cút khỏi đây cho tôi.”

Tô Quốc Diệu tức giận mắng.

Hà Đình gặp tai bay vạ gió, ôm gương mặt bỏng rát, nói: “Không phải tôi đánh, chị Tưởng, vì sao chị lại đồ oan cho tôi.”

Tưởng Lam không nghĩ Tô Quốc Diệu dám đánh người khác, nhưng đánh thì đã đánh rồi, hơn nữa cô ta chỉ là đứa ô sin, vậy làm sao nào?

“Nếu cô không chịu được, cô có thể cút khỏi nơi này, nhà tôi không cần cô đâu.”

Tưởng Lam nói.

Đây là công tác Hàn Tam Thiên giúp Hà Đình, nên bà quý trọng có hội này cực kỳ, hơn nữa hiện tại bà không có thời gian tìm công việc khác, bởi vì sắp tới lúc cho con gái bà tiền sinh hoạt, vì con gái, Hà Đình nén giận.

“Tôi đi nầu cơm.” Hà Đình nói.

“Đồ đê tiện.” Tưởng Lam khinh thường mắng nhiếc.

Thấy Hà Đình đi tới phòng bếp, Tô Quốc Diệu tiến lên, cần lấy bả vai Hà Đình, nói: “Tôi nói cô cút khỏi nhà này, cô không hiểu sao?”

Hà Đình tủi nhục, không kìm được nước mắt nói: “Tôi không đánh chị ấy, tôi chỉ muốn có công việc mà thôi.”

“Cô không đánh vợ tôi, chẳng nhẽ dấu tay trên mặt vợ tôi từ trên trời rơi xuống sao?”

Tô Quốc Diệu lạnh lùng nói.

Tưởng Lam ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, tỏ vẻ mọi chuyện trước mắt không liên quan tới bà ta.

Tô Quốc Diệu thỉnh thoảng mới giống được như một người đàn ông, bà không muốn giải thích nhiều. Hơn nữa Hà Đình do Hàn Tam Thiên tuyển về, bà ta thấy không thích ngay từ đầu, nếu Tô Quốc Diệu đuổi được người ta đi, đó là chuyện tốt.

Hà Đình lắc đầu, khô) gì.

Tô Quốc Diệu đây Hà Đình, không kiên nhẫn nói: “Đi nhanh đi, đừng đứng đực ở đây khiến tôi ngứa mắt.”

Hà Đình ngã xuống đất, yên lặng lau nước mắt. Bà biết, Hàn Tam Thiên về sẽ giúp bà ở lại, nhưng vậy Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ gặp rắc rồi, tuy công việc quan trọng, nhưng Hàn Tam Thiên đã cứu mạng bà, bà không muốn Hàn Tam Thiên phải khó xử.

“Thực xin lỗi” Hà Đình nói xong, đứng lên, trở về phòng lấy đồ đạc.

Đúng lúc này, Hàn Tam Thiên đã đón Tô Nghênh Hạ từ công ty về tới nhà.

Hàn Tam Thiên đã nói chuyện của Hà Đình với Tô Nghênh Hạ lúc đi đường, Tô Nghênh Hạ không có ý kiến gì với quyết định của anh. Hàn Tam Thiên nấu cơm cho nhà cô ba năm là đủ rồi, mời người giúp việc tới chăm sóc nhà cửa là chuyện đương nhiên.

“Bác Hà đâu?” Tô Nghênh Hạ vào phòng khách, chỉ thấy hai người Tưởng Lam cùng Tô Quốc Diệu thì thắc mắc hỏi.

Tô Quốc Diệu mặt lạnh nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Hàn Tam Thiên, người cậu về giỏi lắm, dám đánh cả mẹ cậu đó.”

Nghe thấy lời này, Hàn Tam Thiên nhíu mày, anh biết Hà Đình là người như thế nào, bà sao có thể đánh Tưởng Lam?

Cho dù Tưởng Lam có gây chuyện với Hà Đình, dựa vào tính cách của bà, anh khẳng định bà sẽ nhẫn nhịn.

“Không phải đâu, bác Hà không có khả năng đánh người khác.” Hàn Tam Thiên kiên quyết nói.

“Cậu nhìn vết thương trên mặt mẹ cậu xem, năm nốt ngón tay rất rõ, không phải cô ta đánh thì có thể là ai.” Tô Quốc Diệu nói.

Tô Nghênh Hạ thấy trên mặt Tưởng Lam đúng là có vết ngón tay, nhưng lúc về cô đã nghe Hàn Tam Thiên kể về Hà Đình, bà không phải là loại người làm như này mới đúng.

“Mẹ, sao thế này? Bác ý sao lại đánh mẹ?” Tô Nghênh Hạ nói.

Chuyện tới bước này rồi, Tưởng Lam đâm lao phải theo lao, đổ oan cho Hà Đình: “Mẹ người bị đánh, con không hỏi cô ta, lại đi hỏi mẹ, mẹ biết trả lời làm sao?”

Hàn Tam Thiên tới phòng của Hà Đình.

Hà Đình đang thu xếp hành lý, thấy Hàn Tam Thiên đã về thì nói: “Tam Thiên, tôi không muốn làm cậu khó xử, cảm ơn cậu đã giúp tôi.”

“Bác Hà, bác quên chuyện hôm nay ở trung tâm giới thiệu việc làm rồi sao, việc bác không làm, nếu bác không phản kháng lại, ai có thể giúp bác? Hơn nữa nếu bác nghỉ ở đây, sinh hoạt cho con gái bác ra sao? Phòng giới thiệu việc làm có liên hệ với bác không?” Hàn Tam Thiên nói, trên mặt bà cũng có vết hằn, hơn nữa nó sưng rất to, sức của phụ nữ không được như thế, anh có thể khẳng định do Tô Quốc Diệu làm.

Phí sinh hoạt của con gái là điểm yêu với Hà Đình, bà sợ nhất khi con gái gọi điện thoại tới, bà không thể lấy ra được đồng nào cho con mình.

“Tôi không biết sao lại thế, lúc chị ấy về tới nhà mặt đã có vết thương rồi.” Hà Đình nói.

“Bác đi ra ngoài với tôi.” Hàn Tam Thiên nói.

Hà Đình theo sau Hàn Tam Thiên, đi tới phòng khách.

“Bác Hà nói mặt mẹ lúc về đã có vét thương, mẹ bị đánh ở ngoài, về tới nhà lại đỗ oan cho người khác. Tưởng Lam, mẹ đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của con.”

Hàn Tam Thiên sắc mặt đen xì. Hà Đình là người anh dẫn về, anh là chủ, cũng có trách nhiệm đảm bảo sự trong sạch của Hà Đình.

“Hàn Tam Thiên, cậu dám gọi thẳng tên tôi.” Tưởng Lam đứng lên, tức giận chỉ thẳng mặt Hàn Tam Thiên.

Tô Nghênh Hạ nhìn sắc mặt của Hàn Tam Thiên, lần đầu tiên trong đời cô thấy sợ anh, cô biết, Hàn Tam Thiên giận thật rồi.

“Mẹ, là ai đánh mẹ, mẹ đi tìm người đó báo thù, vì sao mẹ lại đổ oan cho bác Hà, mẹ giờ trở thành người thích vô cớ gây sự sao?” Tô Nghênh Hạ nói.

Tô Quốc Diệu vừa giận quá mắt khôn nên không nghỉ ngờ lời Tưởng Lam nói, hiện tại cũng cảm thấy mọi chuyện không đúng. Hà Đình có gan cũng không có khả năng đánh Tưởng Lam, hơn nữa dựa vào tính của Tưởng Lam, nếu bà bị người ta đánh, chắc chắn đã đánh lại Hà Đình rồi, cần gì chờ tới khi ông về nhà đâu?

“Tưởng Lam, bà nói đi, ai đánh bà.” Tô Quốc Diệu nói.

“Sao, mấy người không tin tôi mà đi tin người ngoài sao?” Tưởng Lam chất vẫn cả ba.

“Mẹ không chịu nói cũng không sao, con đi xem camera, xem mẹ bị người ta đánh ở bên ngoài hay về nhà mới bị đánh.” Hàn Tam Thiên nói chuyện, lầy điện thoại ra.

Vừa nghe anh muốn xem camera, Tưởng Lam biết chuyện này nhất định sẽ lộ nên hoảng loạn lên.

Bà ta ngồi vật xuống đắt, khóc lóc đòi treo Ậ x cô tự vân.

“Tôi không muốn sông nữa, mấy người lại tin người ngoài hơn tôi, tôi chính là người nhà của mấy người, cô ta chỉ là ô sin thôi, mấy người có lương tâm không.” Tưởng Lam khóc lóc than vấn.

Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn, không dao động.

“Mẹ có cơ hội nói thật, nếu gây chuyện phải mời tới bộ phận quản lý của khu biệt thự thì mẹ tự rước nhục thôi.” Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.

“Đúng, là tôi bị đánh ở ngoài, không phải cô ta đánh, sao nào, chẳng lẽ cậu tính đánh tôi sao? Vậy giết tôi luôn đi, tôi lầy dao cho cậu.” Tưởng Lam la lối khóc lóc, chỉ bỏ qua việc lăn lộn trên đất.

“Bà…” Tô Quốc Diệu tức điên người, nói oan cho Hà Đình không quan trọng, quan trọng là ông không biết đạo lý tát người ta một cái, chuyện này ông nên xử lý như nào giờ?

Hơn nữa Tưởng Lam ngồi nhìn mọi chuyện diễn ra, không ngăn cản ông, bà tính đẩy ông vào tình huống bất nghĩa sao?

“Tôi sao, tôi sao nào, ông có phải là đàn ông không, có bản lĩnh đi giúp tôi báo thù đi.” Tưởng Lam gào thét.

Hàn Tam Thiên nói: “Hai người xin lỗi bác Hà đi!”

“Xin lỗi cái rắm, tôi cần gì phải xin lỗi một đứa ô sin, Hàn Tam Thiên, cậu không biết điều rồi, tôi là mẹ của cậu đó.” Tưởng Lam nói.

Hàn Tam Thiên nhìn qua Tô Nghênh Hạ, trước kia anh suy nghĩ cho cảm nhận của Tô Nghênh Hạ, nên anh mới không so đo, nhưng Tưởng Lam lại không coi ai ra gì, Hàn Tam Thiên không chấp nhận được.

“Không xin lỗi cũng được, bà có thể rời đi, đây là nhà của Hàn Tam Thiên tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.