Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 62

trước
tiếp

Chương 62: Tính số

Động tác cùng với giọng nói cưng chiều của người đàn ông đã khiến Tô Hiểu Nhiên cảm thầy có chút ngại ngùng.

Mặt của cô bị cưỡng ép mà áp sát vào ngực của anh, thanh âm của cô rầu rĩ: “Em có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình cũng biết cách chăm sóc tốt cho người khác.”

“Chỉ lo cho người khác mà không biết lo cho bản thân mình, nói không biết xấu hỗ sao?”

Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông, mang theo tràn ngập sự cưng chiều.

Đường Nhất Vi ở một bên nhìn cảnh tượng trước mắt, nghe cuộc đối thoại của hai người.

“Mẹ ơi, con muốn về nhà, con không muốn ăn cầu lương.”

“Ông xã, anh tùy ý giáo huấn Liễu Như Loan một chút là được rồi.”

Trên đường từ tập đoàn Tô thị trở về nhà, Tô Hiểu Nhiên ngồi trong xe vừa nhìn ra ngoài cửa xe vừa thấp giọng mở miệng.

Cô rất sợ Mặc Hiên Sâm sẽ một lần nữa đối xử với Liễu Như Loan giống như cách lần trước anh đối xử với Bạch Thời Thông.

Cũng không phải cô là một người lương thiện mù quáng, mà là cô cảm thấy, bố của Liễu Như Loan thực ra là người rất hiểu chuyện.

Bởi vì Liễu Như Loan đánh nhau với cô, nên bố của Liễu Như Loan đã trực tiếp đưa công ty cho cô, có lẽ là sợ rằng Mặc Hiên Sâm sẽ tức giận, giận lây sang cả nhà bọn họ.

Hôm nay ông ấy đem công ty cùng tiền đưa cho cô, Liễu Như Loan vì thế mà lại tiếp tục gây phiền phức với cô.

Nếu như Mặc Hiên Sâm thực sự làm gì Liễu Như Loan, cô sợ rằng Liễu Thanh Hùng sẽ không chịu được.

Dù sao trong tay cô hiện tại vẫn đang nắm giữ hơn phân nửa tài sản của Liễu Thanh Hùng, hiện tại chưa tới thời gian hạn định, trong thời điểm chưa có cách nào trả lại được cho ông ta, cô cũng không hy vọng rằng Liễu Thanh Hùng sẽ gặp chuyện không may.

Mặc Hiên Sâm vươn tay ra, kéo Tô Hiểu Nhiên vào trong lồng ngực của anh, trên môi mang theo nụ cười: “Vậy em cảm thấy, người phụ nữ này nên xử lý như thế nào?”

“Lần này cô ta lái xe đụng em, tiếp theo thì càng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.”

Tô Hiểu Nhiên nhíu mày suy nghĩ, sau đó lại không thể nghĩ ra nên làm như thế nào.

Cuối cùng, cô bát đắc dĩ phủi miệng: “Nếu không hay là để cô ta ra nước ngoài du học.”

“Thành tích của cô ta cũng không cao, ra nước ngoài học sẽ tốt hơn, chờ khi cô ta trở về, có lẽ cũng sẽ không còn tâm tình như vậy nữa.”

Chỉ cần Liễu Như Loan cách xa cô chút là được rồi đúng không?

Mặc Hiên Sâm rơi vào trạng thái trầm mặc trong chốc lát.

Rồi sau đó người đàn ông nhàn nhạt cười: “Cũng không phải là không được.”

Nói xong, Mặc Hiên Sâm vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại trên đầu của cô: “Tên Liễu Thanh Hùng đó, có lẽ phải cảm ơn em.”

Vài ngày sau, Tô Hiểu Nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

Thời điểm nhận được điện thoại, Tô Hiểu Nhiên đang dựa vào chiếc gậy nhỏ mà Bát Ngôn làm cho cô, cùng Bất Ngôn ở trong sân ngắm hoa.

“Cô Tô Hiểu Nhiên đúng không? Đây là khoa nội của bệnh viện.”

“Cô của cô là Tô Hải Bình và anh trai cô là Bạch Thời Thông nhập viện cách đây nửa tháng trước, bọn họ đã rời đi lặng lẽ vào mấy ngày trước, chúng tôi không thể liên lạc được cho bọn họ, nên đành phải gọi điện cho cô.”

Đầu dây bên kia điện thoại, nhân viên bệnh viện lạnh lùng nói: “Bà ấy còn nợ bệnh viện mấy trăm triệu tiền thuốc.”

Tô Hiểu Nhiên nhíu mày.

Loại chuyện như này, cô tin rằng Tô Hải Bình có thể làm được.

Chẳng trách dạo gần đây bà ta không có gọi điện đòi tiền cô, hóa ra là đang chờ gây ra chuyện này cho cô.

Tô Hiểu Nhiên đoán không sai.

Tô Hải Bình lấy danh nghĩa của cô là mưa làm gió trong bệnh viện, chẳng những cho cơ thể Bạch Thời Thông dùng loại thuốc tốt nhát, mà còn đặt lầy máy trăm nghìn sản phẩm bồi dưỡng sức khỏe mang đi.

Tô Hiểu Nhiên không thể làm gì, chỉ có thể bí mật chuyền tiền trong tài khoản của Liễu Thanh Hùng sang cho cô, tạm thời ‘mượn’ để đem tiền trả tiền viện phí cho bệnh viện.

Tiền của bệnh viện cũng không thể không trả, tiền của Liễu Thanh Hùng, cô chỉ có thể chờ sau này tìm cách trả lại.

Thanh toán tiền xong, Tô Hiểu Nhiên đi sang phòng khoa ngoại.

Dù sao thì cũng đã đến bệnh viện, chi bằng đi tìm đàn anh Dịch để thay băng luôn.

Lần trước do quá vội vàng, thậm chí ngay cả một câu cảm ơn cô cũng không kịp nói với anh ta.

Mà thời điểm cô đi đến phòng ngoại khoa, người bên trong lại nói cho cô biết rằng, Dịch Quốc Thiên đã xin từ chức nghỉ việc từ tuần trước.

Tô Hiểu Nhiên có chút kinh ngạc, Dịch Quốc Thiên vẫn luôn tự hào vì làm việc ở Bệnh viện Trung ương, làm sao có thể dễ dàng từ chức như vậy?

Cô tựa lên tường lôi điện thoại ra gọi điện cho Dịch Quốc Thiên.

Điện thoại còn chưa kịp kết nối, cơ thể cô đã bị người khác hung hăng va phải, suýt chút nữa ngã lăn trên đất.

Cô theo bản năng ngẩng đầu lên.

Người đụng phải cô không ai khác, chính là Trình Tú Cầm, mẹ của Liễu Như Loan.

Trước kia cô và Liễu Như Loan từng đánh nhau một lần, cô đã gặp qua Trình Tú Cầm ở trong sở cảnh sát.

Thời điểm cô ngước mắt lên, Trình Tú Cầm thô lỗ hướng về phía cô nhổ một bãi nước bọt: “Phì. Nhìn thấy cô thực sự là xúi quấy.”

Tô Hiểu Nhiên nheo mắt lại, chống gậy vòng qua bà ta rời đi.

Mặc kệ bà ta đứng đấy.

Thầy cô không để ý đến mình, Trình Tú Cầm cắn răng, nhanh chóng đuổi theo: “Tô Hiểu Nhiên, cô nhìn thấy tôi mà một chút áy náy cũng không có sao?”

Tô Hiểu Nhiên không hiểu: “Tôi thầy bà, mới là người cần phải áy náy.”

Người nên áy náy, không phải là bà ta sao?

Mặc dù, Liễu Như Loan năm lần bảy lượt gây chuyện với cô, nhưng cô vẫn đứng trước mặt Mặc Hiên Sâm mà nói đỡ cho Liễu Như Loan.

“Xem ra cô thực sự là người không có lương tâm.”

Trình Như Loan nghiền răng nghiền lợi trừng mắt với Tô Hiểu Nhiên, tư thế kia của bà ta giống như nếu sau đấy cô tiếp tục không nói gì thì bà ta sẽ xông lên.

Tô Hiểu Nhiên không biết vì sao ánh mắt Trình Tú Cầm nhìn cô luôn mang theo ý hận, nhưng cô cũng lười tìm hiểu, nên liền quay người muốn rời đi.

“Người nhà Liễu Như Loan đúng không?”

Cuối hành lang, một y tá cầm một phần tài liệu đi về phía Trình Tú Cầm: “Đã đến giờ vào thăm hôm nay của Liễu Như Loan, chỉ có nửa giờ thôi, nếu bà muốn đi thăm thì mau đi đi.”

Thân thể Tô Hiểu Nhiên cứng đờ.

Liễu Như Loan không phải đã ra nước ngoài sao?

Vì sao lại đến thăm?

Còn chỉ có nửa giờ?

Trình Tú Cầm hung dữ trừng mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên, quay người rời đi Tô Hiểu Nhiên Vội Vàng tới chỗ y tá hỏi: “Cô vừa nói Thăm Liễu Như Loan?”

“Cô ta làm sao vậy?”

“Cô áy được chẩn đoán là bị bệnh tâm thần và đã được đưa vào phòng bệnh ở khoa tâm thần.”

Y tá lạnh nhạt trả lời: “Hơn nữa là điều trị bệnh nhân tâm thần nặng, mỗi ngày chỉ có thời gian nữa giờ để vào thăm.”

Toàn thân Tô Hiểu Nhiên lạnh buốt.

Bởi vì cô biết rõ, tâm lý của Liễu Như Loan thực ra không hề có bệnh.

Liễu Như Loan và cô học chung lớp, mỗi lần bước vào học kỳ mới đều phải tiến hành kiểm tra tình trạng tâm lý.

Cô cắn răng, trước mắt hiện ra cảnh tượng máy ngày trước, bộ dạng của Mặc Hiên Sâm đồng ý với cô, cho Liễu Thanh Hùng đưa Liễu Như Loan ra nước ngoài.

Anh đang lừa cô sao?

Tô Hiểu Nhiên lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã sắp xuống đất.

Cô y tá vội vàng đỡ lấy cô.

“Tô Hiểu Nhiên?” Cô y tá nhỏ ngạc nhiên hỏi tên cô.

Tô Hiểu Nhiên nhíu mày: “Cô biết tôi à?”

“Biết. Lúc trước bác sĩ Dịch Quốc Thiên vẫn còn làm việc ở đây, anh ấy thường xuyên nhắc đến cô.”

Cô y tá nhỏ thở dài một tiếng: “Nhưng bác sĩ Dịch cũng thật đáng thương, nghe nói là bởi vì không rõ đã liên quan đến vợ của một người có tiền nào đó, nên đã bị người ta hạ lệnh phong sát.”

“Anh ấy chẳng những bị mắt đi công việc ở bệnh viện trung tâm, mà máy ngày trước bởi vì băng bó vết thương cho vợ của người giàu có kia nên cả công việc ở phòng khám cũng đã bị mắt.”

Cô y tá nhỏ không ngừng thở dài.

Sắc mặt của Tô Hiểu Nhiên, càng ngày càng tái nhọt.

Cơ thể của cô không ngừng run lên, cô nghe thấy âm thanh của mình phảng phát truyền tới từ xa: “Ý của cô là, đàn anh Dịch Quốc Thiên không phải xin từ chức?”

“Đương nhiên không phải, công việc của anh ấy rất tốt, tại sao lại phải từ chức? Còn không phải là do bị kẻ có tiền phong sát sao.”

Đàn anh Dịch Quốc Thiên bị kẻ có tiền phong sát.

Liễu Như Loan bị vào bệnh viện tâm thần.

Tô Hiểu Nhiên suýt chút nữa đứng không vững.

Bất Ngôn tiến lên đỡ lấy cô.

Cô cắn răng, âm thanh phát ra không ngừng run rấy: “Chúng ta về nhà thôi.”

“Về nhà?”

“Đúng, về nhà tìm Mặc Hiên Sâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.