Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 61

trước
tiếp

Chương 61: Đến khi nào thì mới có thể chăm sóc tốt cho bản thân?

Trong phòng họp yên tĩnh mấy giây.

Vài giây sau đó, trong phòng họp lại ồn ào hệt như tiếng sắm: “Vâng. Chúng tôi nhớ kỹ rồi.”

Tô Hiểu Nhiên giật mình.

Cô vừa xấu hỗ vừa sợ hãi, cả gương mặt đỏ bừng thành một mảng, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Mặc Hiên Sâm.

“Đừng có lộn xộn.” Người đàn ông hạ thấp giọng nhắc nhở.

Nhưng Tô Hiểu Nhiên vẫn muốn rời khỏi lòng anh theo bản năng.

Phòng họp nhiều người như vậy.

Mắt mặt quá đi mắt.

Cô vùng vẫy tận máy lần, một cơn đau dữ dội trên chân truyền đến.

Cô gái nhỏ sắc mặt trắng bệch ngừng lại ngay sau đó, không dám động đậy nữa.

Mặc Hiên Sâm cúi đầu, vừa khéo có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh tuôn ra vì đau trên trán cô.

Đôi mắt của người đàn ông sâu lại thêm sâu, trực tiếp ôm lấy cô lái xe lăn tiến ra ngoài: “Cuộc họp hủy bỏ.”

Quản gia Bạch liền vội vàng đuổi kịp tiến lên trước, tìm một căn phòng chữa thương, để Mặc Hiên Sâm ôm lấy Tô Hiểu Nhiên đi vào đó.

Động tác của người đàn ông dịu dàng đặt Tô Hiểu Nhiên lên chiếc giường trong phòng chữa thương, vô thức định đi lấy hộp thuốc.

Khi những đốt ngón tay của bàn tay to lớn chạm đến hộp thuốc, anh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó mà thu tay trở lại.

Sắc mặt anh lạnh lùng mở miệng nói: “Không phải ông đi tìm bác sĩ đến băng bó cho cô ấy à? Gọi bác sĩ đến đây mau.”

Quản gia Bạch đứng ở cửa phòng sửng sốt, liền vội vàng cầm lấy điện thoại: “Tôi lập tức gọi anh ta đến “.

Mặc Hiên Sâm không ngờ rằng vị bác sĩ mà quản gia Bạch tìm cho Tô Hiểu Nhiên, thế mà lại là Dịch Quốc Thiên.

Dịch Quốc Thiên, người mà luôn ham muốn có được Tô Hiểu Nhiên kia.

“Như vậy thì sao, em có đau không?”

“Chỗ này em còn đau không?”

“Dùng thuốc mỡ này em có thấy dễ chịu hơn chút nào không?”

Không biết là cố tình hay là vô ý, khi Dịch Quốc Thiên băng bó cho Tô Hiểu Nhiên, những lời nói ra đều mang theo vài phần ý tứ ám muội.

Tô Hiểu Nhiên có hơi xấu hỗ liếc nhìn Mặc Hiên Sâm, mặt mày trắng bệch đáp lời lại.

Mặc Hiên Sâm mặt lạnh lái xe lăn đi ra ngoài.

Quản gia Bạch vô cùng lo sợ đi theo sau.

“Đây là bác sĩ mà ông tìm đấy hả?”

Quản gia Bạch toàn thân run rấy: “Tôi cũng không hề biết là cậu ta. Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Tần.”

“Bác sĩ Tần cũng có nói cậu ta sẽ đích thân tới đây mà.”

Mặc Hiên Sâm hừ lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại, bắm số điện thoại của Tần Kiến Trung.

Ngay lúc Tần Kiến Trung đang tựa vào ghế sô pha ăn khoai tây chiên xem phim Hàn Quốc, thì nghe thấy điện thoại reo lên, nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp cầm lên bắt máy: “Alo.”

“Cậu chết rồi à?”

Giọng nói của người đàn ông đầu dây bên kia lạnh tanh: “Cậu cần loại quan tài như thế nào?”

Tần Kiến Trung trực tiếp từ trên ghế sô pha trượt xuống đất, anh ta cầm điện thoại mà run rầy nhè nhẹ: “Ý… ý gì đây hả?”

“Còn hỏi tôi là ý gì à?

Trong giọng điệu trầm thấp của Mặc Hiên Sâm toàn bộ đều mang theo sự lạnh lẽo như gió đông: “Để tình địch của tôi đến xử lý vết thương cho Tô Hiểu Nhiên, để tôi trơ mắt nhìn anh ta chạm vào người phụ nữ của tôi.”

“Chẳng lẽ cậu không nghĩ là mình đã sống quá lâu rồi à?”

Tần Kiến Trung: “…”

Tay anh ta cầm điện thoại mà run bần bật dữ dội: “Cậu nói Dịch Quốc Thiên là tình địch của cậu 4?”

“Anh ta chính là đàn anh mà Tô Hiểu Nhiên thích lúc học cấp ba?”

Người đàn ông đầu dây bên này trầm mặc không nói gì.

Tần Kiến Trung mím môi: “Gu thảm mỹ của Tô Hiểu Nhiên quá kém rồi. Cái người Dịch Quốc Thiên này tuy lúc đi học thành tích không tệ, nhưng mà so với tôi thì còn kém hơn nữa là…”

Anh ta lắc đầu, lặp lại một câu: “Gu thẩm mỹ của Chanh nhỏ quá là kém.”

“Gu thẩm mỹ của cô ấy không kém.”

“Sao lại không kém? Lý lịch và con người của Dịch Quốc Thiên này, tôi còn chẳng nhìn ra điểm nỗi bật nào.

“Người mà bây giờ cô ấy thích là tôi, vậy nên gu thẩm mỹ của cô ấy không kém.”

Tần Kiến Trung: “…”

Hít một hơi thật sâu, anh ta chuẩn bị lấy lòng Mặc Hiên Sâm: “Vào lúc đó thôi, gu thẩm mỹ hiện tại của cô ấy đã tốt lên rồi, cậu tốt hơn Dịch Quốc Thiên nhiều đấy.”

“Bớt nói nhảm.”

Mặc Hiên Sâm hừ lạnh một tiếng: “Nhanh chóng lôi anh ta đi cho tôi.”

“Rồi rồi rồi. Tôi lập tức gọi điện thoại cho anh ta.”

“Đúng rồi, có muốn tôi sa thải anh ta luôn không?”

Tần Kiến Trung nhíu mày: “Khi mà anh ta đến chỗ tôi, có nói với tôi, anh ta bởi vì đắc tội với một nhân vật lớn nào đó mới bị bệnh viện sa thải, là lệnh của cậu đúng không?”

“Tôi không có rảnh rỗi như thế.”

Mặc Hiên Sâm trợn mắt khinh thường: “80% là do những bệnh viện kia nghe ngóng được tin đồn, sợ rằng đắc tội với tôi thôi.”

Anh cầm điện thoại trầm mặc một hồi: “Cậu tiếp tục dùng anh ta đi, tôi không cản trở đâu.”

“Nhưng sau này nhớ cho kỹ, Tô Hiểu Nhiên gặp bất cứ chuyện gì, cậu cũng phải tự đi mà làm lấy, không được phép để anh ta nhúng tay vào.”

“Nếu không thì tôi sẽ phá bỏ phòng khám của cậu đấy.”

Tần Kiến Trung suýt chút nữa không cầm nỗi điện thoại trong tay.

Dịch Quốc Thiên vừa băng bó vết thương cho Tô Hiểu Nhiên xong, điện thoại của Tần Kiến Trung đã gọi đến, muốn anh ấy nhanh chóng trở về phòng khám, có chuyện quan trọng phải nói.

Anh ấy giương mắt liếc nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Bệnh viện tạm thời có chuyện tìm anh, anh đi trước nhé.”

Tô Hiểu Nhiên gật đầu vẫy tay chào tạm biệt anh ấy: “Cảm ơn đàn anh, tạm biệt đàn anh nhé.”

“Ừm.”

Khi Dịch Quốc Thiên xoay người rời đi, tầng tầng lớp lớp sự cô đơn hiện lên trong đáy mắt.

Tô Hiểu Nhiên vốn dĩ chẳng hề hay biết, anh ấy đã vì cô mà bị bệnh viện ban đầu sa thải, nhận lời mời của nhiều bệnh viện và phòng khám, nhưng đều không tìm được công việc thích hợp.

Cuối cùng chỉ có thể đến làm công ở phòng khám của Tần Kiến Trung.

Vốn dĩ, anh ấy là nhân tài xuất chúng của chuyên ngành y học đại học thành phố Lưu Sa, sinh viên giỏi đứng đầu danh sách.

Nhưng bởi vì Mặc Hiên Sâm…

Anh ấy nhắm mắt lại, hai tay nắm thật chặt thành nắm đắm.

Anh ấy không hồi hận vì Tô Hiểu Nhiên mà biến bản thân trở thành bộ dạng này.

Đây không phải là lỗi lầm của anh ấy, cũng chẳng phải lỗi lầm của Tô Hiểu Nhiên, mà là chồng của Tô Hiểu Nhiên quá khinh thường người khác.

Nghĩ đến điều đó, anh ấy mở to đôi mắt ra.

Trong hành lang trước mắt anh ấy, Mặc Hiên Sâm toàn thân mặc đồ trắng đang tựa vào xe lăn, trên môi còn mang theo nụ cười đang nhìn vào anh ấy.

Dịch Quốc Thiên cảm thấy anh ấy và anh chẳng có chuyện gì để nói, bèn trực tiếp vòng qua người Mặc Hiên Sâm, xoay người bước vào thang máy.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của người đàn ông, Mặc Hiên Sâm nở một nụ cười lạnh lẽo trên môi.

“Chanh nhỏ, cậu nói xem Liễu Như Loan này rốt cuộc thù hẳn với cậu bao lâu rồi?”

“Ban đầu, là cô ta ở trên diễn đàn trường học tung tin đồn về cậu, nói cậu là được bao nuôi, cuối cùng thì ba của cô ta đón cậu trở về nhà.”

“Sau này còn bởi vì chuyện tớ mà cãi nhau với cậu, hai người các cậu cùng nhau vào sở cảnh sát nữa.”

“Ba của cô ta phát điên lên, bởi vì sợ Mặc Hiên Sâm oán giận ông ta, đem cả công ty chuyển sang tên của cậu, vốn dĩ chuyện này cậu chính là người vô tội, vậy mà cô ta còn lái xe tông cậu nữa.”

Đường Nhất Vi tựa vào ghế sô pha, vừa nói chuyện, vừa bức xúc: “Cậu nói xem chồng cậu sẽ xử lý Liễu Như Loan này thế nào?”

Tô Hiểu Nhiên lắc lắc đầu: “Tớ không biết nữa.”

“Em muốn xử lý như thế nào?”

Tiếng nói hạ xuống, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào từ ngoài cửa.

Mặc Hiên Sâm toàn thân mặc đồ trắng ngồi trên chiếc xe lăn, cả người thẳng tắp, thần bí, khó gần.

Tô Hiểu Nhiên nhìn anh, bên môi nở một nụ cười: “Ông xã, anh có chuyện gì bận thì cứ làm đi, em không sao rồi.”

Để chứng minh lời nói này của bản thân, Tô Hiểu Nhiên thậm chí còn cử động chân mình.

Kết quả, trên miệng thì nói ra không đau nữa, thật ra bắp chân lại càng đau hơn.

Mặc Hiên Sâm lái xe lăn tiền về phía trước, ôm cô vào lòng mình: “Đến khi nào thì em mới có thể chăm sóc tốt cho bản thân đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.