Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 55

trước
tiếp

Chương 55: Phải thu học phí

Tô Hiểu Nhiên lặng lẽ siết chặt điện thoại.

Ai nói dân quê thiển cẩn?

Mặc dù Tô Hải Bình là một phụ nữ nông dân, nhưng bà ta vậy mà biết, vào lúc này tìm Tô Hiểu Nhiên đòi cổ phần chứ không phải là tiền.

Hít sâu một hơi, Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Cô à, cháu không làm tình nhân cho người khác, số tiền và cổ phần này cũng không phải là của cháu, cháu chỉ tạm thời giữ cho người khác thôi.”

“Nếu cô thiếu tiền, thì tự mình kiếm đi.”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại nhưng Tô Hải Bình vẫn không ngừng gọi đến.

Cô bị làm ồn đến mức phiền, trực tiếp tắt điện thoại.

Cô gái nhỏ mệt mỏi một ngày điều chỉnh xong tâm trạng, mở cửa lớn biệt thự.

“Quản gia Bạch, cháu về rồi.”

*Thím Lý cháu về rồi đây.”

Cô tràn đầy nguyên khí chào hỏi người làm trong biệt thự giống như thường ngày.

Khi đối mặt với quản gia Bạch, quản gia Bạch cười chớp mắt với cô: “Chào mừng Tổng giám đốc Tô về nhà.

Tô Hiểu Nhiên: “…”

Sắc mặt cô tái nhợt, sau đó bắt lực cong miệng với quản gia Bạch: “Làm Tổng giám đốc không vui chút nào cả.”

Cô không thể nhớ hết các phòng ban trong tập đoàn Tô thị, chứ đừng nói đến là quản lý.

Nhớ những thứ này còn khó hơn đi học.

Quản gia Bạch tiếp tục cười: “Làm Tổng giám đốc ở tuổi mười chín, đây là điều người ta muốn cũng không thể được đấy, cô vậy mà không thích sao?”

Tô Hiểu Nhiên cong môi: “Cũng không phải là thứ cháu nỗ lực làm được.”

Cô luôn cảm thấy giống như đang mơ vậy.

Cũng không biết bố của Liễu Như Loan rốt cuộc nhận phải kích thích gì, vậy mà lại làm ra quyết định như vậy.

Lẽ nào chỉ bởi vì cô đánh nhau với Liễu Như Loan, ông ta sợ thế lực của Mặc Hiên Sâm?

Nhưng lại không đúng, người nào hiểu biết một chút về Mặc Hiên Sâm, đều biết, thật ra anh không hề có cảm giác tồn tại gì ở nhà họ Mặc, điều này Liễu Như Loan cũng biết, tại sao bố cô ta lại bị dọa thành như vậy chứ?

Lẽ nào ông xã cô có chỗ nào hơn người mà cô không biết sao?

Nghĩ đến đây, Tô Hiểu Nhiên vội vàng tiến lại bên cạnh quản gia Bạch: “Quản gia Bạch, chú nói xem, bố Liễu Như Loan sao lại chuyển công ty cho cháu, có phải có liên quan đến ông xã cháu không?”

Quản gia Bạch cười gật đầu: “Tắt nhiên có liên quan rồi.”

Nếu không phải là lời của Mặc Hiên Sâm, sao Liễu Thanh Hùng lại cam tâm giao công ty mà ông ta đã vất vả xây dựng chứ?

Mặc dù ông ta chuyển 80% tài sản cho Tô Hiểu Nhiên, nhưng 20% còn lại, cũng đủ để cả nhà ông ta làm ăn nhỏ, sống nốt cuộc đời còn lại.

Phải biết rằng, lúc đầu Liễu Thanh Hùng chỉ là một trưởng phòng marketing có tài nhưng không gặp thời mà thôi, nếu không phải Mặc Hiên Sâm, cả đời này ông ta cũng không biết được 20% này.

Tất nhiên những chuyện phía sau, chỉ có những người thân cận bên cạnh Mặc Hiên Sâm mới biết được.

Tô Hiểu Nhiên mím môi, lại cẩn thận nhìn quản gia Bạch nói: “Ông xã cháu cũng là một người thế ngoại cao nhân sao?”

Quản gia Bạch ngần ra: “Thế ngoại cao nhân?”

“Đúng vậy.”

Tô Hiểu Nhiên nghiêm túc: “Cháu không hiểu tại sao bố Liễu Như Loan lại đồng ý chuyển công ty và tiền cho cháu, mà thân phận bên ngoài của ông xã cháu cũng khiến ông ta sợ hãi như vậy.”

“Cho nên.”

Đôi mắt của cô gái nhỏ lo lanh: “Ông xã cháu có phải có thân phận giấu diềm gì đó không?”

Cả người quản gia Bạch ngắn ra.

Cậu chủ luôn nói cô chủ rất ngốc, nhưng suy đoán này có lý có cơ sở, hoàn toàn không ngốc.

Thầy quản gia Bạch do dự, mắt Tô Hiểu Nhiên càng sáng.

Cô tràn đầy mong đợi nhìn ông ấy: “Quản gia Bạch, nói đi mà.”

Quản gia Bạch bị ánh mắt đơn thuần đáng yêu của cô nhìn đến nỗi mặt già ửng đỏ: “Cô chủ, cậu chủ đang đợi cô trong thư phòng.”

Tô Hiểu Nhiên vẫn không buông tha: “Quản gia, nhất định là chú biết, nói với cháu đi mà.”

“Muốn quản gia nói gì với em?”

Khi Tô Hiểu Nhiên còn đang lôi kéo quản gia đến phút thứ ba, ở lối thang máy tầng một vang lên giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của người đàn ông.

Tô Hiểu Nhiên mím môi, thu lại ánh mắt nhìn quản gia, cười quay đầu nhìn anh: “Ông xã.”

Trên mặt cô gái nhỏ nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hai núm đồng tiền nhỏ.

Qua lớp lụa đen, ánh mắt Mặc Hiên Sâm bắt đầu trở lên dịu dàng.

Anh vẫy tay với cô: “Qua đây.”

Tô Hiểu Nhiên ngoan ngoãn chạy qua, vừa đẩy xe lăn của anh đi về phía phòng ăn vừa cẩn thận hỏi: “Ông xã, anh đã tìm hiểu sơ lược cơ cấu các phòng ban trong công ty mà chiều nay em chụp cho anh chưa?”

“Còn có ngày mai bọn họ muốn em mở họp buổi sáng, anh có biết mở thế nào không?”

Dáng vẻ nghiêm túc của cô ngược lại quả thật phù hợp với tính cách siêng năng học hỏi của cô.

Mặc Hiên Sâm kiên nhẫn trả lời từng câu: “Nếu em rất sợ buổi họp sáng mai, thì anh có thể đi với em.”

“Qúa tốt rồi.”

Tô Hiểu Nhiên kích động kéo mặt anh qua, hôn lên mặt anh: “Nếu ông xã đi cùng em, em nhất định sẽ không sợ gì cả.”

Cô không biết tại sao, cho dù trong lòng biết rõ Mặc Hiên Sâm cũng không phải nhân tài quản lý chuyên nghiệp gì cả, nhưng cô vẫn nguyện ý tin anh. Tin tưởng không chút nghỉ ngờ.

Ở phía xa, quản gia Bạch nhìn động tác Tô Hiểu Nhiên hôn lên mặt Mặc Hiên Sâm, trong lòng chắn động.

Nếu ông không nhớ nhằm thì từ sau tai nạn năm mười ba tuổi của cậu chủ, cậu chủ luôn ghét tiếp xúc thân mật với người khác.

Ngay cả khi da mặt bị bỏng, cậu cũng tự tay làm sạch, không bao giờ để ai chạm vào mặt.

Nhưng cô chủ…

Ánh mắt của ông ấy rơi vào hai tay vẫn còn dính mực bút của Tô Hiểu Nhiên.

Quản gia Bạch lại bị chấn động.

Cô chủ cô ấy không những dùng hai tay ôm mặt cậu chủ hôn một cái, thậm chí, cô chủ còn chưa rửa tay.

Mà cậu chủ lại không tức giận, cũng không bài xích.

“Cởi cặp xách, rửa tay ăn cơm.”

Người đàn ông cầm một tờ khăn giấy, có chút bắt lực lau nước bọt do cô hôn ra.

Tô Hiểu Nhiên có chút xấu hỗ cười: “Em lập tức quay lại.”

Nói xong, cô gái nhỏ đeo cặp sắp vịt vàng, lon ton chạy lên lầu.

Một lúc sau, cô gái nhỏ tràn đầy năng như mặt trời nhỏ quay lại.

Cô ngồi xuống ghế đối diện Mặc Hiên Sâm, cười híp mắt nhìn anh: “Ông xã, nếu anh đã hiểu hết rồi thì lát nữa ăn cơm xong, có thể dạy em không?”

Người làm bắt đầu bày thức ăn lên bàn.

Mặc Hiên Sâm cười nhẹ nói: “Liễu Thanh Hùng thấy em nghiêm túc như vậy, sẽ không muốn lấy lại công ty đâu.”

Tô Hiểu Nhiên: “…”

Cô cong miệng, dùng đũa chọc ngoáy cơm trong bát: “Em chỉ cảm thấy, nếu em đã ngồi vào vị trí này rồi thì nên có thái độ nghiêm túc, nên làm chuyện nên làm.”

Cô nhớ lại chiều nay khi đi thị sát công ty, hình như có thấy nhiều người rất bắt mãn với chuyện cô làm Tổng giám đốc, còn trào phúng chế nhạo cô.

Mặc dù những người đó đều bị Giang Đạt Dũng cử người đánh cho, nhưng cô nghĩ lại vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cô chưa bao giờ quan tâm đến việc người khác cười nhạo xuất thân của cô, cười nhạo gia cảnh của cô nhưng cô không thể chịu nổi người ta nói cô không có năng lực.

Cô rất có năng lực.

Môn nào cô cũng đều đứng thứ nhất.

Mặc Hiên Sâm nhìn cô bĩu môi không vui, bất lực lắc đầu: “Tôi có thể dạy em, nhưng phải thu học phí.”

Mắt Tô Hiểu Nhiên sáng lên.

Cô ngước mắt nhìn anh: “Học phí bao nhiêu?”

Người đàn ông ưu nhã cầm đũa gắp miếng rau: “Cưỡi ngựa một đêm.”

Tô Hiểu Nhiên: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.