Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 47

trước
tiếp

Chương 47: Cô ti tiện giống anh ta

Tô Hiểu Nhiên nheo mắt, hai tay nắm chặt thành nắm đắm.

Đường Nhất Vi có chút bất mãn: “Liễu Như Loan, người đụng vào cô là tôi, sao cô phải nhắm vào Hiểu Nhiên chứ?”

Liễu Như Loan cười lạnh: “Tôi thích nhắm vào ai thì nhắm vào người đấy, còn cần lý do sao?”

Nói xong, trong mắt cô ta xẹt qua tia lạnh lùng: “Hơn nữa, chuyện lần trước… Tô Hiểu Nhiên, tôi còn chưa tính xong với cô đâu.”

Tô Hiểu Nhiên mím môi, chuyện lần trước cô hoàn toàn là người bị hại, là Liễu Như Loan đăng cô lên diễn đàn trước, sau đó lại chạy đến trước mặt cô gây sự với cô.

Bây giờ vậy mà còn tìm cô tính sổ.

Cô mím môi: “Bạn học Liễu, tôi không muốn cãi nhau với cô, chuyện này, rốt cuộc cô muốn giải quyết thế nào?”

Đường Nhất Vi kéo Tô Hiểu Nhiên đi luôn: “Cô ta đã tát tớ một cái rồi, còn giải quyết cái gì nữa? Công bằng rồi.”

“Cũng chỉ có cậu mới muốn đền váy cho cô ta. Cô ta nhát định sẽ hét giá cao.”

“Cứ thế mà đi sao?”

Liễu Như Loan và nhóm bạn của cô ta chặn đường Tô Hiểu Nhiên và Đường Nhất Vi.

“Tô Hiểu Nhiên, không phải cô muốn đền váy cho tôi sao?”

*Tôi nói cho cô biết, bộ váy này của tôi là nhãn hiệu lớn quốc tế, một trăm bảy mươi tư triệu.”

Cô ta cười lạnh, ánh mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên toàn là trào phúng: “Một trăm bảy mươi tư triệu, có đủ không?”

“Nói thử xem, cô phải ngủ với tên mù kia bao nhiều lần, mới có thể kiếm đủ một trăm bảy mươi tư triệu?”

Lông mày Tô Hiểu Nhiên nhíu chặt lại.

Cô đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Liễu Như Loan.

Biết cô tức giận, Liễu Như Loan càng ngông cuồng hơn, cô ta kiêu ngạo giống như một con Khổng Tước xòe đuôi lắc qua lắc lại trước mặt Tô Hiểu Nhiên: “Đừng cho rằng cô trừng tôi như vậy thì tôi sẽ sợ.”

“Bồ tôi là người thận trọng, đến cả một tên mù cũng không muốn đắc tội.”

“Tôi thì không như vậy.”

Liễu Như Loan cười lạnh đi tới trước mặt Tô Hiểu Nhiên, giơ tay nâng cằm cô lên: “Đừng cho rằng tìm một tên mù làm chỗ dựa thì có thể không lo ăn mặc.”

“Tôi nghe nói, tên mù đó bị nhà họ Mặc đuổi ra khỏi nhà mười mấy năm rồi.”

“Từ nhỏ đã khắc chết bố mẹ chị gái, còn khắc chết ba vợ sắp cưới.”

“Đầy là một kẻ sao chỗi đấy.”

“Biết tại sao cô ở cũng với anh ta mà không bị khắc chết không?”

Nụ cười trên môi Liễu Như Loan lạnh như băng mùa đông: “Bởi vì cô ti tiện giống với anh ta đấy.”

Tô Hiểu Nhiên nghiền răng, trừng cô ta.

Trong lòng Liễu Như Loan vô cùng sảng khoái: “Còn không mau quay về ngủ với tên mù kia kiếm tiền đi?”

“Đúng rồi, tôi còn có chuyện này không hiểu.”

“Anh ta không nhìn thầy gì cả, khi lên giường với cô, sao có thể tìm láy lỗ của cô vậy?”

“Anh ta không nhìn thấy, ở phương diện đó có được không?”

Tô Hiểu Nhiên nheo mắt, giọng nói dường như nặn ra từ kẽ răng: “Cô câm miệng cho tôi.”

Khi nhận được điện thoại của Mặc Hiên Sâm, Tần Kiến Trung đang ngòi trong phòng khám xem bản sơ yếu lý lịch Dịch Quốc Thiên đưa cho.

“Mới làm việc hai năm, đã nghỉ việc ở bệnh viện trung tâm?”

Dịch Quốc Thiên có chút xấu hỗ mím môi: “Bởi vì lúc trước đắc tội người khác, lãnh đạo của bệnh viện sợ gặp phải phiền phức nên đuổi việc tôi.”

Tần Kiến Trung nhìn anh ấy một lúc, cười nhẹ: “Thấy cậu thành thật khai ra, đắc tội với ai?”

“Tôi…”

Lời của Dịch Quốc Thiên còn chưa nói xong, điện thoại của anh ta đặt trên bàn đã vang lên.

Anh ta nói một câu xin lỗi rồi quay người lên lầu nghe điện thoại.

“Cậu nói chanh nhỏ nhà cậu đánh người ở trường sao?”

Vẻ mặt Tần Kiến Trung méo mó nghe lời nói của người đàn ông bên kia điện thoại: “Còn đánh người ta rất nghiêm trọng?”

“Cắn mặt người ta?”

Mặc Hiên Sâm ở bên kia điện thoại ngồi trên xe lăn, một tay cầm điện thoại, một tay gõ lên mặt bàn nhẫn nhụi: “Đúng.”

Trong giọng nói của người đàn ông có một tia bắt lực, cũng có một tia cưng chiều: “Không tin thì cậu luôn đi theo cô ấy đi sẽ không chịu thiệt.”

“Chỉ là đối phương đã báo cảnh sát, cần có người đến cục cảnh sát bảo lãnh cô ấy ra.”

Tần Kiến Trung trợn trắng mắt: “Tại sao là tôi đi?”

“Tôi là một người tàn tật, đi không tiện.”

Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nói: “Hơn nữa lát nữa bên phía Châu Âu sẽ đưa báo cáo thường niên cho tôi, không đi được.”

Báo cáo thường niên.

Tay cầm điện thoại của Tần Kiến Trung hơi khựng lại.

Anh ta cụp mắt vô thức nhìn tờ lịch, quả nhiên lại đến ngày đó.

Anh ta thở dài: “Được rồi, tôi đi.”

Chỉ là đón một người mà thôi, dù sao hôm nay anh ta ngoại trừ phỏng vấn bác sĩ dưới lầu kia, cũng không có chuyện gì khác phải làm.

Cúp điện thoại, Tần Kiến Trung xuống tầng nói mấy câu đơn giản với Dịch Quốc Thiên, sau khi định xong công việc và tiền lương của Dịch Quốc Thiên thì đuổi Dịch Quốc Thiên đi.

Đợi khi anh ta lái xe đến cục cảnh sát đã là hai giờ chiều rồi.

Người trong cục cảnh sát vừa nghe thấy anh ta đến đón Tô Hiểu Nhiên, lập tức cảm kích không thôi: “Cuối cùng anh cũng đến rồi.”

“Cô Tô này không nhận sai, không xin lỗi, vẫn luôn cứng đầu.”

Tần Kiến Trung lập tức to đầu.

Anh ta vẫn còn nhớ sự cứng đầu của cô nhóc này.

Tô Hiểu Nhiên bị nhốt trong một văn phòng ở cuối hành lang.

“Bác sĩ Tần?”

Nghe tháy tiếng mở cửa, Tô Hiểu Nhiên ngồi trong góc ngẩng đầu lên nhìn.

Trên mặt cô gái còn mang theo vết máu nông sâu, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng trong trẻo.

Cô đứng từ dưới đất lên: “Sao lại là anh, ông xã tôi đâu?”

Cô nhớ cô đã báo số của người nhà cho cảnh sát, là số của Mặc Hiên Sâm.

“Khụ khụ, ông xã cô bây giờ có chút chuyện.”

Tần Kiến Trung ngượng ngùng cười.

Tô Hiểu Nhiên vẫn kiên định nhìn anh ta, rõ ràng là không tin.

Cũng đúng, Mặc Hiên Sâm ở trước mặt Tô Hiểu Nhiên, vĩnh viễn đều ở trong trạng thái không có việc gì.

Ai có thể biết rằng, thật ra Mặc Hiên Sâm đã sớm là ông chủ của hai tập đoàn lớn cạnh tranh nhau ở Châu Âu chứ.

“Cậu ấy đang làm phẫu thuật chỉnh thị lực.”

Mắt Tô Hiểu Nhiên lập tức sáng lên, cô xông lên ôm cánh tay Tần Kiến Trung: “Phẫu thuật chỉnh thị lực sao?”

“Vậy mắt của ông xã tôi sẽ khỏi sao?”

Tần Kiến Trung ho nhẹ một tiếng, kéo tay cô xuống: “Nói với tôi tại sao lại đánh nhau trước đi?”

Tô Hiểu Nhiên cong môi: “Cô ta mắng ông xã tôi.”

Tần Kiến Trung: “…”

“Sao cô ta lại mắng ông xã cô?”

“Cô ta nói ông xã tôi là một tên mù chết tiệt.”

Tần Kiến Trung: “…”

Lễ nào cậu ta không phải sao?

“Tất nhiên còn có những lời khó nghe khác.”

Tô Hiểu Nhiên hoàn toàn không muốn nhắc lại, chủ đề bản thỉu đến mức cô không thể nói ra.

Gân xanh trên trán Tần Kiến Trung giật giật: “Cho nên cô đánh nhau với người ta?”

Tô Hiểu Nhiên gật đầu: “Cô ta ép tôi.”

Nếu như cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ trực tiếp xông vào người Liễu Như Loan đánh cô ta.

Tần Kiến Trung nhìn vết máu trên mặt cô, lấy hai tờ khăn ướt đưa cho cô: “Lau đi.”

Người đàn ông thở dài một tiếng, ngồi xuống vị trí cạnh bàn làm việc, vừa nhìn cô, vừa tận tình khuyên bảo: “Vừa rồi khi đến đây tôi nhìn thấy cô gái đánh nhau với cô, tên là Liễu Như Loan đúng không?”

“Cao lớn như vậy, cho dù là tôi cũng không nhát định có thể đảm bảo đánh lại được. Cô gầy yếu nhỏ bé như vậy, nhất định chịu thiệt đúng không?”

“Trên mặt còn chảy máu rồi. Lát nữa dẫn cô đi băng.”

“Không cần băng bó, tôi không bị thương.”

Tô Hiểu Nhiên lau sạch vét máu trên mặt, lộ ra gương mặt nhỏ sạch sẽ trắng nõn: “Bác sĩ Tần, chúng ta đi thôi.”

Tần Kiến Trung ngạc nhiên không nói lên lời: “Cô không bị thương?”

“Đúng vậy.”

“Vậy máu trên mặt cô?”

“Là máu mũi của cô ta bị tôi đánh văng ra đấy.”

Tần Kiến Trung: “…”

Anh ta im lặng giơ ngón cái với Tô Hiểu Nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.