Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 45

trước
tiếp

Chương 45: Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận

Lưu Đan Tâm kinh ngạc ngắng đầu lên, thiếu chút nữa cô ta còn cho rằng mình đã nghe lầm rồi.

Cậu thiếu niên mặt một thân quần áo màu lam đi nhanh tới, cậu ta xách đầu cô ta lên tựa như đang xách một con gà vậy.

Bàn tay “Chát” một tiếng, hung hăng quăng ra.

Một bàn tay rơi xuống, Lưu Đan Tâm đầu váng mắt hoa.

Cô ta khó hiểu ngắng đầu lên: “Anh Mặc, rõ ràng… rõ ràng tôi là vì tốt cho anh mà.”

“Tốt cho tôi?”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, một tay anh kéo Tô Hiểu Nhiên qua rồi ôm vào trong ngực, động tác dịu dàng giọng điệu lạnh nhạt: “Ở trước mặt tôi bịa đặt về vợ của tôi, là muốn tốt cho tôi sao?”

Nhìn người phụ nữ lúc trước còn vênh váo tự đắc bây giờ lại bị người ta dạy dỗ đến mức quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, trong lòng Tô Hiểu Nhiên lóe lên một tia khoái chí, nhưng lại cảm thầy có chút không đành lòng.

Cô quay đầu lại, muốn xin Mặc Hiên Sâm tha thứ, nhưng trước mắt cô lại hiện ra chuyện ở hoa viên Thiên Hương lúc trước, sau khi cô cứu Bạch Thời Thông xong thì bị lấy oán trả ơn.

Vi thế Tô Hiểu Nhiên mím môi, tuy trong lòng cô cảm thấy trừng phạt của Mặc Hiên Sâm có chút độc ác, nhưng cuối cùng cô vẫn không cầu tình cho Lưu Đan Tâm.

Dù sao người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.

Lưu Đan Tâm vừa trốn tránh bàn tay của Bát Ngôn, vừa cố sức muốn giải thích cho mình: “Anh Mặc, tôi không có bịa đặt, lời tôi nói đều là sự thật.”

“Vốn dĩ Tô Hiểu Nhiên dây dưa không rõ với Dịch Quốc Thiên.”

Đứng ở phía xa, Dịch Quốc Thiên nhìn cảnh tượng ở bên này, càng nhìn lại càng cảm thấy trong lòng lạnh lão.

Thời gian anh ta quen biết với Lưu Đan Tâm cũng không ngắn, từ khi cô ta đến viện điều dưỡng làm việc thì anh ta đã quen biết cô ta rồi.

Anh ta không thể ngờ được, ở thời điểm mắu chốt này, Lưu Đan Tâm vì để bảo vệ mình mà cái gì cũng nói ra hết.

Ánh mắt của người đàn ông rơi trên người Tô Hiểu Nhiên ở trong lòng Mặc Hiên Sâm.

Tên Mặc Hiên Sâm này tính cách tàn nhẫn như thế, ở đây mà còn có thể đối xử với chị Lưu như vậy, trở về sẽ đối xử với Tô Hiểu Nhiên thế nào chứ?

Xuất phát từ sự đau lòng với Tô Hiểu Nhiên, Dịch Quốc Thiên mím môi, anh ta chậm rãi tiến lên giải thích: “Anh Mặc, giữa tôi và Hiểu Nhiên không có cái gì cả.”

Thấy Dịch Quốc Thiên lại đứng về phía Tô Hiểu Nhiên, sự tức giận trong mắt Lưu Đan Tâm càng tăng lên.

Cô ta cắn răng, không thèm đề ý đến sự yêu thích với Dịch Quốc Thiên vào ngày thường nữa.

Bây giờ mạng sống là quan trọng nhất.

“Sao lại không có gì được cơ chứ?”

“Tôi tận mắt thấy anh ngày nào cũng đưa cô ta về nhà.”

“Anh còn luôn tìm đủ loại lý do để tiếp cận cô ta, ôm cô ta.”

Dịch Quốc Thiên nhíu mày: “Đó chỉ là yêu đơn phương của tôi với Hiểu Nhiên mà thôi.”

Cả người Tô Hiểu Nhiên bị Mặc Hiên Sâm ôm vào trong ngực đều hung hăng cứng lại.

Cô nghe thấy cái gì vậy?

Đàn anh nói anh ấy thích cô?

Mỗi một phản ứng và dáng vẻ của người phụ nữ, đều rơi hết vào trong mắt Mặc Hiên Sâm.

Anh hơi híp mắt lại, không nói chuyện.

Nhưng áp khí ở xung quanh lại càng ngày càng nặng, bầu không khí cũng càng ngày càng lạnh lẽo.

“Anh Mặc, xin anh đừng giận chó đánh mèo lên Hiểu Nhiên.”

Dịch Quốc Thiên vẫn tự cho là đúng mà cảm thấy sự giải thích của anh ta là muốn tốt cho Tô Hiểu Nhiên: “Thật sự là tôi đơn phương dây dưa với cô ấy.”

“Đương nhiên là tôi biết anh đơn phương dây dưa với cô ấy.”

Cánh tay đang giữ người Tô Hiểu Nhiên của Mặc Hiên Sâm hung hăng siết chặt lại, giọng nói của anh cũng trở nên lạnh lùng cương quyết sâu không lường được: “Bắt kể là có nhìn từ phương diện nào thì anh cũng không phải là đối thủ của tôi.”

“Tô Hiểu Nhiên cũng không ngốc.”

Dịch Quốc Thiên ngớ ra, sắc mặt anh ta từ trắng biến thành đỏ, rồi từ đỏ mà thành trắng, cuối cùng là một mảnh u ám.

Anh ta cụp mắt xuống, cười tự giễu: “Đúng vậy, cô ấy không ngốc.”

Có một người chồng đẹp trai giàu có như vậy, sao cô lại có thể liếc mắt nhìn người đàn anh mà cô đã từng ngưỡng mộ thêm một cái được chứ.

Vẻ cô đơn trong mắt Dịch Quốc Thiên rơi vào trong mắt Tô Hiểu Nhiên tựa như có một bàn tan vô hình đang bóp chặt lấy trái tim của cô.

“Chát.”

Bên kia cái tát tai thứ hai của Bất Ngôn cũng đã nặng nè tát lên trên mặt Lưu Đan Tâm.

Bất Ngôn dùng sức lực không nhỏ, dính hai cái tát, mặt của Lưu Đan Tâm đã sưng lên rồi.

Cô ta khóc lóc quỷ trên mặt đất cầu xin tha thứ, nhưng cô ta vẫn khăng khăng mối quan hệ giữa Tô Hiểu Nhiên và Dịch Quốc Thiên không bình thường.

Lúc cái tát tai thứ tư của Bất Ngôn rơi xuống, cuối cùng Lưu Đan Tâm cũng bị đánh cho hôn mê bắt tỉnh.

Viện trưởng Lâm cần thận dè dặt đi tới rồi lên tiếng: “Cậu Mặc, muốn dùng nước lạnh tạt cho cô tỉnh rồi tiếp tục không?”

Mặc Hiên Sâm thản nhiên nhếch môi cười: “Viện trưởng Lâm đối xử với người một nhà đúng là độc ác.”

Anh nhàn nhạt cụp mắt nhìn thoáng qua cô bé trong lòng mình: “Em cảm thấy sao?”

Ánh mắt của Tô Hiểu Nhiên vẫn dừng trên người Dịch Quốc Thiên như cũ.

Tuy cô đã không còn sùng bái Dịch Quốc Thiên như trước kia nữa rồi, nhưng cô vẫn không thể nhìn được Dịch Quốc Thiên đã từng là nam thần của cô lộ ra vẻ mặt tự giễu và chán chường như vậy.

Lực chú ý của người phụ nữ đều đặt lên trên người Dịch Quốc Thiên, nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông ở bên tai, cô vội vàng phục hỏi tinh thần lại: “Ông xã, sao vậy?”

Một tiếng “Ông xã” của cô rơi vào trong tai Dịch Quốc Thiên là một loại châm biếm không tiếng động.

Nhưng Mặc Hiên Sâm nghe xong, bên môi anh lại câu lên một nụ cười tự giễu.

Gọi anh là ông xã, thật ra trong lòng cô lại đang lo lắng cho một người đàn ông khác.

Viện trưởng Lâm ở bên này còn cung kính cười: “Cậu Mặc, nếu cậu cần, vậy tôi sẽ đi…”

“Bỏ đi.”

Mặc Hiên Sâm khoát tay áo.

Nếu cô đã không thèm để ý đến, anh cần gì phải làm nữa chứ.

Viện trưởng Lâm xoa gáy, ông ta tựa như được đại xá sai người kéo Lưu Đan Tâm rời đi: “Vậy cậu Mặc, cậu còn có dặn dò gì khác không?”

“Tôi mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi.”

Mặc Hiên Sâm thản nhiên lên tiếng, một tay anh buông Tô Hiểu Nhiên ra: “Bất Ngôn, chúng ta đi.”

“Vâng.”

Cậu thiếu niên mặc quần áo lam bước một bước lớn lên trước đẩy xe lăn của Mặc Hiên Sâm đi ra phía bên ngòai.

Tô Hiểu Nhiên ngắn ra, cô xoay người muốn đuổi theo, vừa mới đi được hai bước, cô lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Dịch Quốc Thiên: “Đàn anh, anh đừng không tin tưởng vào bản thân mình như vậy.”

“Tuy anh không bằng chồng của em, nhưng anh cũng rất xuất sắc.”

Nói xong, cô vội vàng xoay người đuổi theo về phía Mặc Hiên Sâm.

Dịch Quốc Thiên đứng tại chỗ nhìn cô rời đi.

Cô gái với một mái tóc đen nhánh được cột thành đuôi ngựa cao, thuận theo biên độ chạy của cô mà đuôi ngựa vung qua vung lại, tràn đầy hơi thở vui vẻ phần chắn của thiếu nữ tuổi xuân.

Bên tai vang lên lời nói vừa rồi của cô: “Tuy anh không bằng chồng em, nhưng anh cũng rất xuất sắc.”

Hai tay anh ta yên lặng để bên người mình nắm chặt thành nắm đắm rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.

Bất Ngôn đi quá nhanh, Tô Hiểu Nhiên chạy như điên một đường, cuối cùng mới đuổi kịp bọn họ lúc bọn họ lên xe.

Cô thở hồng hộc mở cửa xe ra rồi lên xe ngồi xuống bên cạnh Mặc Hiên Sâm: “Ông xã, sao anh không đợi em vậy?”

Mặc Hiên Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì chạy mà trở nên ửng đỏ, anh cầm lấy khăn tay.

đưa cho cô.

Tô Hiểu Nhiên nhận lấy, cô vừa lau mồ hôi trên gáy vừa giương mắt nhìn thoáng qua ông Chu ở ghế lái xe: “Chú Chu, có phải máy điều hòa trong xe mở quá lớn rồi không vậy?”

Cả người ông Chu hơi ngừng lại một chút.

Một lát sau, ông ấy ho nhẹ một tiếng: “Cô chủ, trong xe không mở điều hòa.”

Tô Hiểu Nhiên nhíu mày, không mở điều hòa vì sao lại lạnh như thế?

Trong lúc cô đang nghi hoặc, người đàn ông ngồi bên cạnh cô lại lạnh lùng lên tiếng: “Nói chuyện thầm kín với đàn anh của em xong rồi hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.