Trò Đùa Tình Yêu Diêu La Hạ

Chương 149-2

trước
tiếp

Diêu Lan Hạ hoảng hốt không thôi, vội nói: “Không cần, đưa đồ cho tôi, tự tôi làm… có phòng trống cho tôi mượn dùng một chút, được không?”

Đào Khánh Trần không hỏi thêm nữa, dứt khoát đưa cô đến phòng ngủ chính, phòng khác anh ta gần như không dùng đến, cũng chưa dọn dẹp, phòng ngủ chính cũng là phòng gọn gàng sạch sẽ nhất.

Đóng cửa lại, Diêu Lan Hạ cởi áo ra, vết thương ở ngực rất sâu, máu loãng mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hai hàng dấu răng của người đàn ông, máu đã làm ướt hết áo trên người, thoạt nhìn thật sự không cách nào xóa bỏ dấu răng.

Rốt cuộc anh hận cô nhiều cỡ nào? Mới có thể hung ác như vậy, ra sức như vậy?

Lưu Nguyên Huyên và Đào Khánh Trần ngồi trong phòng khách, hai người ngầm hiểu không nói về Diêu Lan Hạ, Lưu Nguyên Huyên khẽ nói: “Chọn nơi ở không tệ, Viện phó Đào rất có tiền, ánh nhìn cũng rất tốt.”

Đào Khánh Trần đưa nước cho anh ta: “Cảm ơn.”

Lúc này, ở biệt thự.

Quý Đông Minh đưa tin tức cho Lưu Nguyên Hào xem: “Ông chủ, chỉ trong hai ba tiếng mà những lời đồn này đã điên cuồng lan rộng, tình thế rất lớn.”

“Tôi thấy mấy công ty internet này không muốn làm nữa rồi! Dùng tên của tôi gọi cho Chủ tịch của ba công ty này, ba mươi phút sau còn có lời đồn thế này nữa, tôi sẽ tự mình mời bọn họ uống trà!”

“Vâng! Ông chủ!”

Vì kiếm tỷ suất người xem, ngay cả chuyện của anh mà cũng dám mang ra xào, xem ra gần đây bọn họ sống thuận lợi quá rồi.

Người giúp việc chuẩn bị khăn mặt sạch sẽ và trà nóng, sau khi đặt xuống thì lùi ra khỏi phòng khách.

Quý Đông Minh đưa di động lấy lại từ chỗ của bảo vệ về đưa cho Lưu Nguyên Hào: “Ông chủ, điện thoại của ngài.”

“Bên phía Cục công an nói thế nào? Có tiến triển gì không?”

Quý Đông Minh bận rộn hơn nửa ngày, nhưng bên kia nói không đủ chứng cứ, không phát hiện thấy vân tay ở hiện trường.

“Hơn nữa, biệt thự đã bỏ hoang rất lâu không có người ở, nhiều năm trước chủ nhà đã ra nước ngoài, bây giờ chỉ có thể hỏi mợ chủ và cô Mai thôi.”

Bây giờ bên ngoài đang mưa to, Diêu Lan Hạ sẽ đi đến nơi nào?

Tóc Lưu Nguyên Hào vẫn đang ướt, nước nhỏ giọt làm ướt áo và ghế sofa.

Thiết bị định vị!

Cậu Hào mở điện thoại di động, quả nhiên, Diêu Lan Hạ vẫn đang đeo đồng hồ kia, chỉ là, khi nhìn thấy vị tri của cô, cậu Hào gần như phát điên!

Người phụ nữ ngu ngốc này! Chỉ biết đi tìm anh ta thôi sao!

“Chuẩn bị xe, đi bệnh viện.”

“Bây giờ? Ông chủ, ngài vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi, bên ngoài mưa…”

“Bớt nói nhảm, đi bệnh viện!”

——

Diêu Lan Hạ băng bó sơ qua vết thương, khoác áo Lưu Nguyên Huyên đi ra: “Cho tôi mượn điện thoại di động dùng một chút.”

Đào Khánh Trần và Lưu Nguyên Huyên cùng giơ điện thoại ra trước mặt cô, Diêu Lan Hạ cầm điện thoại của Đào Khánh Trần :“Trong này có số tôi cần.”

Lưu Nguyên Huyên không để ý mỉm cười: “Chị dâu không cần giải thích.”

Đào Khánh Trần nở nụ cười, che đi xấu hổ: “Em muốn gọi cho cô Lục sao?”

Lưu Nguyên Huyên nhíu mày, chính là chị loli nóng nảy kia sao? Người phụ nữ có quan hệ rất tốt với chị dâu anh, nhưng tại sao dường như quan hệ của Đào Khánh Trần với cô ấy cũng không tệ lắm?

Tình trạng hiện giờ của anh cả rất bất lợi!

Năm phút sau, Diêu Lan Hạ nói chuyện điện thoại xong trở về: “Cảm ơn anh, tôi đi trước.”

Đào Khánh Trần vội vàng đứng dậy: “Muộn vậy rồi em còn đi đâu?”

Ngẫm lại, cũng đúng, ngay cả nơi để đi mà cô cũng không có: “Lưu Nguyên Huyên, cậu có mang theo thẻ căn cước không?”

“Có mang.”

“Đến khách sạn đặt cho tôi một phòng.”

Hả?

Hả?

“Được…”

Trước khi bọn họ ra cửa, Đào Khánh Trần ngăn cản bước đi của cô: “Đêm nay em ở lại chỗ này của tôi, tôi đi khách sạn ở, tình trạng bây giờ của em ở khách sạn không an toàn, cậu hai Lưu, nếu như cậu không yên lòng có thể đến khách sạn ở cùng tôi.”

Lưu Nguyên Huyên sững sờ mấy giây, cuối cùng làm rõ mối quan hệ, cũng thấy được cẩn thận dịu dàng của Đào Khánh Trần, quả nhiên là một người đàn ông tốt.

Không không không!

Anh cả mới là người đàn ông tốt nhất!

“Tôi tin tưởng nhân phẩm của Viện phó Đào, tôi không đi khách sạn được rồi.”

Anh dám cả đêm không về, chắc chắn Lưu Đình sẽ tra hỏi anh ta không buông.

Vết roi trên người còn chưa lành hẳn đây.

Sau khi hai người đàn ông rời đi, Diêu Lan Hạ đứng trước cửa sổ sát đất, từ đây có thể quan sát quá nửa phong cảnh của thành phố này, bây giờ sắp phải dừng lại cuộc sống này rồi.

Đêm khuya Lưu Nguyên Hào đến bệnh viện, gọi Mai Khánh Vân và Lục Thu Trà đang ngủ say dậy, tra hỏi trong đêm.

Nhưng khiến anh ngoài ý muốn chính là, lời nói của hai người lại đặc biệt khớp nhau!

“Em không biết hung thủ là ai, lúc đó vẫn luôn đeo mặt nạ, giọng nói của đối phương cũng đã được xử lý, hơn nữa từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy mặt anh ta.”

Nếu chỉ là lời của Mai Khánh Vân, Lưu Nguyên Hào sẽ không tin, nhưng Lục Thu Trà cũng nói như vậy, anh không thể không xem trọng rồi.

Rốt cuộc lần này hung thủ là ai!

Quý Đông Minh thấy đã sắp rạng sáng rồi: “Ông chủ, cho bọn họ đi nghỉ ngơi đi, vụ án này để sau rồi tiếp tục tìm chứng cứ, cũng may bây giờ ba người đều không có vấn đề gì lớn.”

Căn phòng đã bị thiêu hủy hoàn toàn, căn bản không còn chứng cứ ở hiện trường, nếu như người trong cuộc cũng không biết, trên cơ bản đã trở thành án không thể giải quyết.

Nhưng Lục Thu Trà nghĩ mãi không hiểu, vì sao Diêu Lan Hạ lại cố ý gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy đừng nói ra tình hình thực tế.

Mưa ngày càng to, gió lớn không ngừng gào thét, toàn bộ đường lớn trong thủ đô đều đọng đầy nước, có vũng nước đọng sâu đến mười mấy centimet, đường đi tắc nghẽn, giao thông tê liệt.

“Ông chủ, tôi đưa ngài trở về biệt thự nhé?”

Quý Đông Minh mở chiếc ô màu đen trong tay ra, gió rất lớn, chiếc ô căn bản không mở ra được, nước mưa theo gió thổi hắt lên người và mặt, quần áo hai người đều đã ướt đẫm.

Lưu Nguyên Hào nhìn điểm đỏ đứng yên trên điện thoại di động, vị trí của Diêu Lan Hạ luôn không thay đổi, cô vẫn đang ở nhà Đào Khánh Trần, đã muộn như vậy rồi, cô không cảm thấy không thích hợp sao?

“Không cần, để xe lại, gọi Dương Sâm đến đón cậu, tôi đi một mình.”

“Nhưng mà…”

“Gỡ hết tin tức trên internet xuống, lúc cần thiết có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, không cần báo cáo trước với tôi.”

Nói xong, Lưu Nguyên Hào chui vào trong xe, bóng xe màu đen gào thét lao nhanh trên đường, tạo thành hai vệt nước cực lớn bắn sang hai bên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.