Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ Bốn Đứa Con Vô Địch

Chương 11

trước
tiếp

Tô Thiên Lam nhẹ nhàng lấy cây kẹo mút trong miệng ra, xoay tròn trong không khí: “Chú nhà giàu xấu xa, chú là người đầu tiên để cháu phải chủ động ra tay. Tốt nhất sau này chứ đừng chọc giận mẹ cháu, nếu không cháu sẽ biến chú thành kẻ nghèo rớt mồng tơi luôn.”

Cô bé nhìn trên màn hình máy tính trước mặt diễn biến thị trường chứng khoán của tập đoàn Chiến Thị, cười lạnh lùng.

Chiến Thần Dũng cơ bản không nghĩ được rằng ông trùm đáng sợ của thị trường chứng khoán lại là một đứa bé mới năm tuổi.

“Những chuyện này xảy ra khi nào?” Chiến Thần Dũng lo lắng không hiểu điều gì đã khiến ông trùm ngành chứng khoán mật danh Ánh Sáng lại ra tay như vậy, anh tiếp tục hỏi han tình hình.

Trương Phong nhìn vào dữ liệu trong tay: “Ngài Chiến, mọi chuyện bắt đầu xảy ra từ tối hôm qua.”

“Rầm!” một cái, Chiến Thần Dũng đập mạnh lên mặt bàn, tập tài liệu và cốc nước trên bàn cũng rung theo mà đổ hết ra.

Sắc mặt anh trầm xuống trong chốc lát, như thể đang nghĩ đến ai đó.

“Tô Ngọc Anh.”

Thời điểm công ty xảy ra vấn đề là khi anh ta đến chất vấn Tô Ngọc Anh vào tối hôm qua. Trương Phong sửng sốt một chút:

“Ngài Chiến, anh nói những tổn thất này của công ty đều do Tô Ngọc Anh gây ra sao? Không thể nào, Tô Ngọc Anh là con gái nhà họ Tô, chỉ là một người vô dụng mà thôi. Tôi nghe nói rằng cô ta rất giỏi uống rượu và hút thuốc chứ chưa bao giờ nghe nói cô ta có bản lĩnh như vậy. Hơn nữa, người đàn bà đó thật sự mù quáng. Một người đàn ông trời sinh xuất chúng như anh thì lại không muốn, lại cùng với gã Tiêu Tần Thắng vô dụng đó làm loạn định lừa đảo chiếm đoạt tài sản của anh.”

Nhắc tới chuyện của Tô Ngọc Anh, anh ta vô cùng tức giận, có thể nói cả mười ngày mười đêm mà không hết chuyện.

Mặc dù bây giờ Tô Ngọc Anh đã thay đổi rất nhiều và trông rất khác so với trước đây, nhưng trong lòng anh, thậm chí là trong lòng mọi người, hình ảnh Tô Ngọc Anh trước kia dường như đã ăn sâu vào trí nhớ.

“Có vẻ như tôi đã đánh giá thấp cô ấy”.

Chiến Thần Dũng chỉ mất chưa đầy mười phút để khôi phục lại hệ thống mạng của công ty và thậm chí lấy lại được số cổ phiếu đã sụt giảm bằng cách nào đó.

Phải nói rằng tốc độ vô cùng nhanh. Cùng lúc đó, Tô Ngọc Anh cũng đang dần tỉnh dậy sau giấc ngủ của mình. Vừa mở mắt ra, ba khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn hiện ra trước mặt. “Mę!”

“Me!”

“Me!” Tô Tần Lâm, Tô Tiến Minh cùng Tô Thiên Lam đồng thanh gọi, Tô Tần Lâm và Tô Thiên Lam lao vào vòng tay của cô, những giọt nước mắt uất ức trào ra trong đôi mắt hai đứa nhỏ.

“Bé lớn, tới đây Tô Ngọc Anh nhẹ nhàng gọi rồi ôm lấy Tô Tiến Minh vào lòng.

Nhìn ba đứa con thơ bé bỏng trên tay, những tổn thương trong lòng Tô Ngọc Anh dường như được chữa lành.

“Mẹ đừng sợ, chúng con đã trừng trị kẻ xấu đó rồi, ba anh em chúng con sẽ bảo vệ cho mẹ” Tô Tần Lâm

nghiêm túc nói.

Tô Thiên Lam cũng có khéo léo thêm vào: “Đúng vậy, nếu chú ấy lại dám ức hiếp mẹ, con sẽ biến chú ấy trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Lấy hết tiền của chú ấy đi mua châu báu!”

Tô Ngọc Anh còn chưa kịp phản ứng thì chuông điện thoại vang lên dồn dập. Trên màn hình điện thoại là một dãy số xa lạ.

Vừa bắt máy, giọng nói trầm thấp lạnh như băng đầu bên kia khiến cô chợt rùng mình: “Tô Ngọc Anh, cô đừng cố trốn, cô không thoát được đâu. Bây giờ, tôi đang ở nhà họ Tô đây. Tôi cho cô nửa giờ. Nửa giờ nữa nếu cô không xuất hiện thì nhà họ Tô hôm nay ngập máu”

Nói xong liền cúp điện thoại luôn. ”

Chiến Thần Dũng chỉ vì muốn bắt cô mà không ngại dẫn người đến bao vây nhà họ Tô! Chỉ để dụ cô xuất. hiện!

Khoảng thời gian anh ta đặc biệt nhẹ nhàng, bao dung dường như chỉ là ảo giác. Anh ta lập tức trở lại bộ dạng ban đầu, lạnh lùng vô tình, dù bằng bất cứ thủ đoạn nào cũng không cho bất kỳ ai được yên thân.

Dáng vẻ đó, trông quen thuộc nhưng lại khiến người ta phải sợ sệt.

Tô Ngọc Anh lạnh lùng cười một cách khinh thường. Cô trở về lần này không chỉ vì chuyện lập gia đình của chị lớn Tô Nhiên mà còn để báo thù.

Vừa hay, cô cũng nên quay lại gặp gia đình nhà họ Tô một chút.

“Bé lớn, mẹ có chút chuyện cần phải đi ra ngoài. Con là anh lớn, chăm sóc tốt cho em trai và em gái nhé, không nên đi ra ngoài. Mẹ sẽ sớm đến đón các con về nhà”

Lúc này, toàn bộ nhà họ Tô bị bao vây bởi một đám người.

Chiến Thần Dũng hờ hững ngồi trên ghế sô pha, bộ dạng tự cao tự đại, liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ giá trị trên cổ tay.

Ngồi một bên là Chiến An Thần.

Người nhà họ Tô đứng một bên không dám tức giận, cũng không ho he nói câu nào. Tô Nhiên thầm cầu nguyện trong lòng, cầu mong Tô Ngọc Anh đừng quay lại.

Tô Nhã Nhã lấy hết can đảm bước đến bên Chiến Thần Dũng: “Anh Chiến, nếu anh đến nhà họ Tô tìm người thì cũng phải nhìn xem anh muốn tìm ai. Năm năm trước, Tô Ngọc Anh bị sinh khó mà chết, đã hỏa táng và mang đi chôn ở nghĩa địa rồi. Đây vốn là lệnh của anh, anh không nhớ sao? Nếu Tô Ngọc Anh tốt phước chưa chết, vậy kế hoạch anh chuẩn bị tỉ mỉ mấy năm qua chẳng phải vô ích sao?”

Nhưng một giây tiếp theo, Tô Nhã Nhã đã không thể cười nổi. “Chiến Thần Dũng, tôi tới rồi, đừng làm gì tổn thương gia đình tôi.”

Tô Ngọc Anh chạy thẳng tới, làn da mong manh ửng màu đỏ mật tuyệt đẹp, những hạt mồ hôi trong suốt như pha lê rơi trên trán cô càng làm tăng thêm vẻ đẹp lạ lùng.

Nhìn thấy Tô Ngọc Anh xuất hiện, Tô Nhã Nhã sợ hãi lùi lại, gần như không thể đứng vững. “Tô Ngọc Anh, sao cô có thể còn sống? Cô là người hay ma?”

Tô Nhiên thấy Tô Ngọc Anh thực sự đã đến lập tức kéo cô ra phía sau: “Chủ tịch Chiến, dù Tô Ngọc Anh đã sai nhưng con bé vẫn là vợ của anh. Trên danh nghĩa, hai người không hủy hôn ước. Cho nên mong anh hãy bỏ qua cho Ngọc Anh. Nếu thật sự muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt tôi, tôi là chị lớn, tôi cam tâm chịu phạt.”.

Chiến Thần Dũng cười nhạt.

“Thật sao? Nếu tôi nói muốn cô ấy phải chết, cô cũng nguyện ý chết vì cô ấy sao?”

Vẻ mặt của Tô Nhiên nghiêm nghị, siết chặt tay Tô Ngọc Anh , thái độ ôn nhu, đầy kiên định: “Tôi nguyện ý”

“Chị hai” Đôi mắt Tô Ngọc Anh đỏ hoe, tình cảm đáng quý của Tô Nhiên dành cho cô khiến cô cảm động. từ tận đáy lòng.

“Tô Nhiên, chớ có hồ đồ!” Giọng một người đàn ông mạnh mẽ vang lên, người vừa nói chính là chủ nhân. nhà họ Tô, cũng là cha của Tô Ngọc Anh.

Bên cạnh ông là một người phụ nữ có khuôn mặt được chỉnh sửa thẩm mỹ. Đó là Vệ Hân, mẹ ruột của Tô Nhu Nhu, mẹ kế của Tô Ngọc Anh và Tô Nhiên.

Vệ Hân ôm cánh tay của bố Tô Ngọc Anh khuyên nhủ: “Ông à, chúng ta không thể đắc tội với nhà họ Chiến. Chiến Thần Dũng chỉ muốn Tô Ngọc Anh vậy chúng ta hãy giao Tô Ngọc Anh cho Chiến Thần Dũng đi. Nếu chọc giận Chiến Thần Dũng, gia đình chúng ta không ai được sống yên bình đâu.”

Tô Ngọc Anh lạnh lùng liếc nhìn Vệ Hân, người phụ nữ này không chỉ là mẹ kế của cô, mà còn là bạn thân của mẹ ruột cố.

Rất lâu trước khi mẹ ruột của cô qua đời, bố cô sớm đã có quan hệ với người bạn thân tốt nhất của vợ mình là Vệ Hân này, thậm chí còn sinh ra Tô Nhã Nhã, một mực giấu nhẹm trong nước để nuôi nấng.

Cho đến khi mẹ ruột của cô qua đời, bố cô liền vội vã cưới Vệ Hân về nhà.

Điều nực cười là Vệ Hân và Tô Nhã Nhã đều là những kẻ lòng dạ rắn độc, nhưng đời trước cô lại vô cùng. tin tưởng họ, thậm chí cô còn gọi Vệ Hân là mẹ của mình!

Vệ Hân thấy Tô Ngọc Anh nhìn mình chằm chằm trong lòng có chút sợ hãi, cô gái này mặc dù nói gì nghe nấy nhưng thực chất lại bị cô ta khống chế trong lòng bàn tay.

Không biết cô cảm thấy thế nào sau khi biến mất năm năm rồi trở về? Tại sao dường như lại biến thành một người khác vậy?a


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.