Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 90

trước
tiếp

CHƯƠNG 90

Đường Hoài An mang theo cơn phẫn nộ bước ra khỏi thang máy, toàn bộ lầu hai mươi bốn của tập đoàn Mạc thị đều trống không, trong phòng làm việc của Mạc Tư Quân không có người, Đường Hoài An đoán chắc có lẽ anh đang họp trong phòng họp.

Dựa theo tính cách trước đây của Đường Hoài An, cô tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện trực tiếp xông vào trong phòng họp, nhưng mà lần này cô cảm thấy Mạc Tư Quân thật sự muốn làm gì thì làm, khinh người quá đáng.

Thế là lúc tất cả mọi người đều đang tập trung tinh thần nghe Mạc Tư Quân phát biểu, cửa phòng họp bị người ta đẩy ra, phát ra một âm thanh vô cùng to lớn, tất cả mọi người đều bị giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Bởi vì trước đó Đường Hoài An đã làm việc ở Mạc thị được một đoạn thời gian, cho nên có một số người nhận ra cô, lúc này nhìn thấy mợ Mạc lại xuất hiện ở cửa phòng họp, bọn họ đều kinh ngạc hai mặt nhìn nhau.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Đường Hoài An đều dừng ở trên người của Mạc Tư Quân đang đứng trước màn hình. Dường như là đã dự liệu trước Đường Hoài An sẽ đến đây, Mạc Tư Quân cũng không kinh ngạc là bao, chỉ là anh không ngờ lá gan của cô lớn đến nỗi dám tùy tiện cắt ngang cuộc họp, cho nên trong đôi mắt của anh có vẻ tức giận mơ hồ.

Đám người nhìn thấy tình thế trước mắt, ai nấy cũng đều nín thở im lặng quan sát.

Mạc Tư Quân nhẹ nhàng để cái điều khiển ở trong tay lên trên bàn, không nghe ra bất kỳ tâm trạng gì từ trong giọng nói: “Trước tiên cuộc họp diễn ra đến đây thôi, bây giờ tôi có một vài chuyện cần phải xử lý, tất cả mọi người ra ngoài hết đi.”

Mọi người nghe xong câu nói này thì vội vàng thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng họp, lúc Hứa Cát Anh đi ngang qua Đường Hoài An, cô ta khiêu khích nhìn cô một cái, từ đầu đến cuối Đường Hoài An đều không thèm liếc cô ta một cái nào.

Mạc Tư Quân lại nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế xoay, trên mặt là bộ dạng suy tư: “Đây không phải là cô Đường đó à? Chẳng lẽ là bây giờ cô không cần phải đến công ty làm việc hả, tới đây tìm tôi có chuyện gì?”

Đường Hoài An rất ghét bộ dạng đã biết rồi mà còn hỏi của anh, cũng không vội vã, tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Mạc Tư Quân, bàn họp rất lớn, khoảng cách giữa hai người gần ba mét.

“Là anh đã uy hiếp để sếp tôi đuổi việc tôi?”

Mạc Tư Quân nhẹ giọng cười một tiếng: “Sao có thể nói là uy hiếp được chứ? Tôi đều đã bồi thường hết tất cả các tổn thất mà cô đã tạo thành khi rời khỏi công ty, thậm chí gấp mấy lần cũng có thể, những người làm ăn không phải coi trọng nhất là lợi ích đó ư? Nếu như sếp của cô thật sự cảm thấy công ty không có cô thì không được, thế thì ngay từ đầu sẽ không đồng ý với điều kiện này của tôi đâu.”

Đường Hoài An nghe xong, cô đã giận đến nỗi không có chỗ phát tiết, cô trào phúng: “Là như vậy à, nhưng mà loại người giống như anh chắc sẽ không ôn tồn thương lượng với người khác đâu nhỉ?”

“Tôi thương lượng với sếp của cô như thế nào, chuyện này không cần phải quan tâm, cô chỉ cần biết kể từ ngày hôm nay trở đi cô chính là người của tập đoàn Mạc thị tôi.” Giọng điệu của Mạc Tư Quân vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng mà trong đó lại mang theo một sự cứng rắn làm cho người khác không có cách nào từ chối.

Đường Hoài An giật mình hỏi lại: “Anh có ý gì?”

“Bắt đầu từ ngày mai, cô đến làm việc ở tập đoàn Mạc thị.”

Đường Hoài An còn cho rằng Mạc Tư Quân muốn trừng phạt cô, muốn nhằm vào cô, cho nên mới cướp mất công việc của cô, nhưng mà cô không ngờ tới là Mạc Tư Quân lại kêu cô đến tập đoàn Mạc thị làm việc.

Trong ánh mắt của Đường Hoài An có một tia khinh miệt: “Mạc Tư Quân, có phải anh cho rằng trên cả thế giới này ngoại trừ Mạc thị của anh thì không có công ty nào khác? Tôi nói cho anh biết, tôi tình nguyện đến những công ty nhỏ với số tiền lương thấp hơn mấy lần so với công ty trước đó của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đến làm cho anh đâu.”

Kiểu như là Mạc Tư Quân đã đoán được phản ứng của Đường Hoài An, anh cũng không tức giận, anh nói: “Vậy cô có thể thử một chút đó, nếu như tôi nhớ không lầm thì hình như công ty cũ của cô là một công ty xuyên quốc gia rất lớn, loại công ty có quy mô này mà tôi cũng có thể làm cho cô toàn thân rời khỏi nơi đó, vậy thì những công ty nhỏ nhoi khác, cô cảm thấy tôi sẽ kiêng kị à?”

Ý tứ uy hiếp trong lời nói quá rõ ràng, là kẻ ngu mới nghe không hiểu.

Đường Hoài An tức giận đến nỗi hai tay đều đang run rẩy, cô nắm chặt lấy nắm đấm, giận dữ hét lên: “Anh dựa vào cái gì, anh có quyền gì!”

Mạc Tư Quân ngồi đối diện thay đổi sắc mặt: “Chỉ dựa vào tôi là chồng hợp pháp của cô, không muốn để cô phải dây dưa không rõ với người đàn ông khác ở bên ngoài, cho nên tôi muốn đặt cô dưới tầm mắt của mình, tránh một ngày nào đó tôi bị người phụ nữ của mình cắm sừng mà còn không biết.”

Trái tim của Đường Hoài An như bị gõ một nhát búa nặng nề, câu nói “bị người phụ nữ của mình cắm sừng” làm cho cô xấu hổ, trong nháy mắt, gương mặt đỏ bừng. Rõ ràng là mình không có làm cái gì hết, nhưng mà cô vẫn không thể chịu đựng được việc Mạc Tư Quân dùng những lời nói này để xúc phạm cô.

“Anh làm cái miệng mình sạch sẽ một chút đi!”

Đường Hoài An đã tức giận đến nỗi mất đi sự kiềm chế, người ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng cãi nhau truyền đến từ trong phòng họp, bọn họ lần lượt đến xem kịch vui.

Có một nhân viên nữ nói: “Rốt cuộc là mợ Mạc có lai lịch gì vậy chứ? Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dám dùng thái độ ác liệt để đối xử với Mạc tổng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.