Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 70

trước
tiếp

CHƯƠNG 70

Chung quy vẫn không thể kiềm chế, Phó Tùng Lâm đưa tay ra với Đường Hoài An, vóc dáng của anh ta với Mạc Tư Quân không khác nhau là mấy, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Đường Hoài An: “Cậu yên tâm đi, có chuyện gì thì có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cho cậu.”

Nói xong rồi lại bỏ tay xuống, Đường Hoài An cười nhìn anh ta.

Phó Tùng Lâm đặt ly ở trong tay xuống, đúng lúc này Mạc Tư Quân lại trở về.

Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Đường Hoài An giật nảy cả mình, nhìn thấy người bước vào là Mạc Tư Quân, trong lòng của cô vô cùng bối rối.

Rõ ràng ngày hôm nay là ngày làm việc, trong khoảng thời gian này anh vẫn sẽ không về nhà, tại sao ngày hôm nay lại về nhà sớm như thế, hơn nữa còn đúng lúc Phó Tùng Lâm đến nhà chào hỏi.

Mạc Tư Quân nhìn thấy Phó Tùng Lâm, Phó Tùng Lâm cũng nhìn anh, lần trước khi mà hai người gặp nhau là cái đêm mà Phó Tùng Lâm cứu Đường Hoài An từ trong tay của Đàm Tông Minh, mặc dù hai người chỉ nói với nhau vài câu trong đại sảnh khách sạn, nhưng mà từ đó trở đi, Mạc Tư Quân đã nhớ kỹ người đàn ông này.

Ánh mắt của hai người đàn ông đều lạnh như băng, Đường Hoài An nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Tục ngữ có câu tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, nhưng mà hai người đó căn bản không được xem như là tình địch, mà tại sao lại có thể nhìn ra cảm giác này từ trên người của hai người bọn họ vậy chứ?

Đột nhiên Đường Hoài An cúi đầu xuống nhìn thoáng qua bảng báo cáo bệnh tình vẫn còn chưa được cất đi trên bàn trà, trong lúc nhất thời trong lòng của cô vô cùng hoảng loạn, nếu như lúc này nhào qua lấy nó, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Mạc Tư Quân.

Đường Hoài An ném ánh mắt cầu cứu cho Phó Tùng Lâm, người kia lập tức hiểu ý của cô, anh ta ném cho Đường Hoài An một ánh mắt yên tâm, sau đó vô cùng tỉnh táo xoay người lại cầm tờ giấy kia lên giữ chặt ở trong tay.

Nỗi bất an trong lòng của Đường Hoài An rốt cuộc cũng đã được thả lỏng.

Hai người đàn ông cứ mãi giằng co như thế này cũng không phải là một biện pháp, Đường Hoài An thấy vậy thì nhanh chóng nhìn Mạc Tư Quân ở phía cổng: “Sao ngày hôm nay anh lại về nhà sớm như thế?”

Trong nháy mắt mở cửa, Mạc Tư Quân nhìn thấy Phó Tùng Lâm thì trong lòng đã rất khó chịu, cho nên anh không có tâm trạng tốt để trả lời câu hỏi của Đường Hoài An.

Ngược lại là Phó Tùng Lâm, rốt cuộc cũng lên tiếng chào hỏi với Mạc Tư Quân: “Mạc tổng.”

Giọng nói của anh ta rất bình tĩnh, nghe không ra nhiệt độ và cảm xúc.

Câu trả lời của Mạc Tư Quân cũng tránh xa người ngàn dặm: “Anh Phó đến nhà tôi là có chuyện gì à?”

Phó Tùng Lâm đã sớm nghĩ ra lý do để qua loa với Mạc Tư Quân, nhưng mà cũng sẽ không đến mức kéo Đường Hoài An vào.

“Là như thế này, đoạn thời gian trước cô Đường có giới thiệu một người bạn của cô ấy cho tôi, mời tôi làm luật sư biện hộ cho bọn họ, hôm nay tôi đến đây để có thể hiểu rõ tình huống liên quan tới người bạn của cô ấy thông qua cô Đường.”

Đường Hoài An hoàn toàn không ngờ tới Phó Tùng Lâm bình thường trông có vẻ ôn tồn lễ độ, lúc này nói dối lại có thể nói đến nỗi mặt không đổi sắc, tim không đập loạn như thế này, vậy mà trong lòng của cô lại dâng lên một loại cảm xúc thích thú xem kịch vui.

Sắc mặt của Mạc Tư Quân lạnh nhạt, nhưng mà trong ánh mắt của anh rõ ràng có mang theo một vẻ suy tư, Đường Hoài An nhìn ra anh hoài nghi đối với câu trả lời của Phó Tùng Lâm, nhưng mà không có cách nào khác, dù sao thì anh cũng không có lý do để truy vấn ngọn nguồn đối với người đàn ông mà mình chỉ mới gặp có hai lần.

“Ồ, vậy thì thật sự làm phiền anh Phó rồi.”

Phó Tùng Lâm nói: “Tôi với cô Đường cũng là bạn bè tốt của nhau, không phiền chút nào hết.”

Cái cụm từ “bạn bè tốt” làm cho lông mày của Mạc Tư Quân nhẹ nhàng nhíu lại.

Phó Tùng Lâm quay đầu lại nhìn Đường Hoài An, trên mặt đã khôi phục lại sắc mặt nhu hòa như lúc nãy: “Nếu như tình huống đã được xử lý ổn thỏa, vậy thì tôi cũng không làm phiền nữa, có chuyện gì thì chúng ta liên lạc với nhau qua điện thoại.”

Sau khi nói xong câu đó, Phó Tùng Lâm hơi gật đầu với Mạc Tư Quân rồi sau đó đi ra cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.