Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 58

trước
tiếp

CHƯƠNG 58

Mặc kệ nói như nào, cô ta suy cho cùng là chị gái của cô, bây giờ nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, mà cơ thể của cô hiện nay cũng nhận được tin tức chết, nhìn như nào cũng có một loại cảm giác thương tiếc.

Đường Hoài An thở dài một tiếng, bình tĩnh đẩy cửa phòng bệnh của Đường Gia Hân.

Điều cô không ngờ là từ sau lần cô bị Mạc Tư Quân hiểu lầm đã động tay động chân trong lọ thuốc của Đường Gia Hân thì Mạc Tư Quân tăng thêm mức độ giám sát đối với phòng bệnh của Đường Gia Hân, nói là giám sát, thật ra nói trắng ra là để phòng cô.

Quả nhiên, vệ sĩ đứng ở bên tường nhìn thấy Đường Hoài An bước vào, một giây cũng không do dự, trực tiếp móc điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.

Đường Hoài An không ngốc, đương nhiên biết anh muốn gọi cho ai.

Cô nhấc tay cản lại, bình tĩnh nói: “Làm phiền anh cho tôi thời gian 5 phút, chỉ 5 phút thôi, trước tiên đừng gọi điện cho Mạc tổng của các anh, 5 phút sau tôi sẽ tự rời đi.”

Vệ sĩ không có trả lời Đường Hoài An, cầm điện thoại đi thẳng ra ngoài, Đường Hoài An biết sự nhờ cậy vừa rồi của cô không có tác dụng.

Đường Hoài An ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt yên tĩnh của Đường Gia Hân: “Chị, tôi vẫn gọi chị một tiếng chị đi. Tư bé hai chúng ta luôn tranh giành, tranh tình yêu của ba mẹ, tranh tình yêu của Mạc Tư Quân, may mắn là chúng ta một người thắng một lần, lại nhìn xem tình trạng của hai chúng ta hiện nay, ngược lại hình như cũng không có gì không công bằng cả.”

Ba mẹ từ bé đã thiên vị cô, không chỉ thể hiện ở trong đồ ăn cái mặc bình thường, còn thể hiện nhiều hơn trong việc bồi dưỡng của họ đối với cô, điểm này trong lòng Đường Hoài An biết rất rõ.

Cô bình thường luôn nghĩ, có phải là vì cô nhận được quá nhiều tình yêu của ba mẹ, cho nên vận mệnh đã đem toàn bộ tình yêu của Mạc Tư Quân cho Đường Gia Hân hay không?

Trái tim của Đường Hoài An vụt qua một tia chót xót, cô sờ bàn tay xương xẩu của Đường Gia Hân, vào lúc này, điện thoại ở bên cạnh đã đổ chuông.

Cầm lên xem, là Mạc Tư Quân gọi tới.

Vừa nghe máy, màng nhĩ của Đường Hoài An gần như sắp bị giọng nói giận dữ của anh làm cho chấn động: “Đường Hoài An, lập tức rời khỏi đó!”

Cảm xúc của Đường Hoài An bởi vì vừa nhớ lại chuyện ngày xưa mà có chút thương cảm thì ngay lập tức bị kéo về thực tại, cô nghe thấy giọng nói sốt ruột không kiên nhẫn của Mạc Tư Quân, nhìn gương mặt dường như mãi mãi cũng sẽ không tỉnh lại đó của Đường Gia Hân, Đường Hoài An cố ý dùng ngữ điệu âm hiểm nói: “Sao hả, sợ tôi làm gì với chị ấy sao?”

Mạc Tư Quân quả nhiên càng tức giận: “Tôi cảnh cáo cô, cô hôm nay nếu như dám làm tổn hại đến một chút da lông của Đường Gia Hân, có tin tôi khiến cô chết không!”

Đường Hoài An đã bật cười: “Anh bây giờ đang trên đường tới đây phải không? Mà tôi bây giờ cách chị ấy khoảng 20cm, chúng ta xem thử là anh khiến tôi chết trước hay là tôi có thể làm chút gì đó với chị ấy trước.”

Đường Hoài An biết chỉ cần Mạc Tư Quân đụng phải chuyện liên quan tới Đường Gia Hân thì mãi mãi không thể bình tĩnh, anh không màng hình tượng mà gào to trong điện thoại: “Cô bây giờ cút khỏi nơi đó cho tôi!”

Đường Hoài An không có để ý anh, trực tiếp cúp máy, dù sao bây giờ cô đã mắc bệnh nan y, nhiều thêm chút chuyện phiền phức nữa cô cũng sẽ không sợ.

Cô đứng dậy, lần nữa liếc nhìn Đường Gia Hân, rời khỏi phòng bệnh.

Vừa đi tới chỗ rẽ thì Đường Hoài An đụng phải ngực của một người đàn ông, bản báo cáo và điện thoại trong tay đều bị rơi xuống đất, Đường Hoài An sợ chuyện mình bị bệnh bị người khác biết, vội vàng cúi người nhặt đồ.

Đường Hoài An túm chặt bản báo cáo trong tay, khi đưa tay về phía chiếc điện thoại của cô, một bàn chân đã nặng nề giẫm lên trên.

Trong lòng Đường Hoài An chợt run lên, ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt chính là gương mặt giận dữ giống như ác ma đó của Mạc Tư Quân.

Cổ áo của người trên đất bị túm chặt, cả người của Đường Hoài An không thể không đứng dậy, mặt của Mạc Tư Quân áp sát về phía cô: “Sao hả, làm chuyện xấu nên muốn chạy sao?”

Đường Hoài An căn bản không có ngờ Mạc Tư Quân vậy mà nhanh như vậy đã đến bệnh viện, nhất thời không có kịp phản ứng lại, bởi vì cổ áo bị túm chặt bóp nghẹt, cả gương mặt đều đỏ bừng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.