Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 41

trước
tiếp

CHƯƠNG 41

Đường Hoài An như này khiến Mạc Tư Quân cảm thấy xa lạ.

Mạc Tư Quân nhìn gương mặt của Đường Hoài An, đôi môi mỏng mấp máy đầy ý vị: “Xem ra lần này cô là muốn đối đầu với tôi rồi, rất tốt, ước chừng trên tay cô có quyền lực lớn cỡ nào, sau đó cạnh tranh công bằng với tôi, muốn quay về công ty của mẹ cô, vậy thì dùng bản lĩnh của chính cô lấy được nó đi.”

Nói xong lời này, Mạc Tư Quân liếc nhìn Đường Hoài An với ánh mắt lãnh đạm, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Đường Hoài An nhìn cửa phòng trống trải, bỗng ngồi sụp xuống sàn, suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như nào, vào lúc này, bác sĩ chữa trị chính đi vào.

Thấy tình cảnh trước mắt, bác sĩ sững người, nói: “Cô Đường, trải qua chẩn đoán sơ bộ của chúng tôi, cô bị u gan, thiết nghĩ người nhà của cô chắc cũng đã nói với cô rồi.”

Đường Hoài An cười khổ, bác sĩ nghĩ rằng Triệu Thế Minh đưa cô đến bệnh viện là người nhà của cô.

“Ừm, phải.”

“Tình hình của cô hiện nay tuy không phải quá nghiêm trọng, nhưng nếu như ban đầu điều trị không đúng cách thì về sau khả năng rất lớn sẽ biến chứng thành ung thư gan, cho nên bắt đầu từ bây giờ cô phải định kỳ đến bệnh viện tái kiểm tra, rất cực phối hợp điều trị.”

Ba từ ung thư gan hoàn toàn làm loạn dòng suy nghĩ của Đường Hoài An, trái tim giống như bị người ta dùng sức bóp, vô cùng đau đớn.

Đường Hoài An không biết bác sĩ rời khỏi phòng bệnh từ khi nào, khi từ trên sàn bò dậy, Đường Hoài An cảm thấy cả người cô đều đang đau, dư quang nhìn thấy ở cửa có một bóng người màu đen, cô nhìn về phía cửa.

Vậy mà là Triều Thế Minh.

“Triều tổng sao còn chưa đi?” Giọng điệu của Đường Hoài An rất kinh ngạc, bên trong pha lẫn một tia phiền muộn.

Triều Thế Minh là người thông minh, đương nhiên nghe ra giọng điệu trong lời Đường Hoài An, anh ta mỉm cười rồi nói: “Cuộc đối thoại vừa rồi của cô Đường và Mạc tổng tôi đều nghe thấy rồi, cô Đường nếu như muốn đoạt lại công ty của mẹ cô, tại sao không hợp tác với tôi? Mọi người lấy những gì mình cần mà thôi.”

Đường Hoài An hờ hững nói: “Triều tổng, tôi nể anh là một người đàn ông giỏi giang trong giới thương nghiệp, thiết nghĩ chắc khinh thường dùng một số thủ đoạn bỉ ổi để có được thứ mình muốn. Mặc kệ giữa tôi và Mạc Tư Quân có ân oán riêng gì không thể giải quyết, tôi đều cảm thấy không có liên quan đến anh, Triều tổng nếu như thật sự muốn tìm người hợp tác, có thể liên hệ với người thích hợp hơn, tôi nghĩ ý của tôi đã biểu đạt đủ rõ ràng rồi, hy vọng Triều tổng có thể hiểu.’ Nếu là người khác có thân phận giống như Triều Thế Minh thì sớm đã bị những lời này của Đường Hoài An chọc giận rồi, nhưng Triều Thế Minh thì không.

“Không sao, tôi trước giờ hiểu được đạo lý nóng lòng không ăn được khoai nóng, thời gian sau này còn dài, thế cục lúc đó ai nói được ai chứ? Cô Đường, tạm gặp lần sau.”

Đường Hoài An nhìn Triều Thế Minh rời đi, không có suy nghĩ quá lời về lời của anh ta nữa, Mạc Tư Quân và Triều Thế Minh, nói trắng ra bọn họ đều là cùng một loại người.

Biệt thự nhà họ Mạc đã sắp đến giờ cơm tối, hôm nay là đại thọ 70 của Mạc Uy ông cụ Mạc, ông cụ bởi vì tuổi đã cao, sức khỏe cũng không còn khỏe nữa, cho nên không có chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật, chỉ là mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản thôi.

Đường Hoài An đang quay lưng về phía Mạc Tư Quân ở trước gương thay áo, đột nhiên, bả vai bị một cỗ lực đạo giữ chặt, Đường Hoài An ngẩng đầu nhìn Mạc Tư Quân.

“Cô lát nữa tốt nhất biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói ở trước mặt ông nội.” Trong mắt của Mạc Tư Quân là một khoảng lạnh lẽo.

“Sao vậy, anh sợ rồi?” Đường Hoài An khiêu khích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.