Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 65

trước
tiếp

Chương 65

Giang Nguyệt đứng ở ngược sáng nhìn anh, lại không thấy rõ được ánh mắt của anh.

“Đêm nay Hứa Ngôn Sâm không phải muốn ngủ cùng cô sao? Sao lại trở về đây?”

Câu nói này giống như một chậu nước lạnh thấu xương, dội thẳng lên đầu Giang Nguyệt, khiến cô trong nháy mắt tỉnh táo lại, hô hấp đều trở nên khó khăn.

“Tại sao cô lại bày ra biểu cảm này? Là đã ngủ rồi mới trở về?”

Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói, đáy mắt lại cất giấu một tia châm chọc:

“Xem ra năng lực của Hứa Ngôn Sâm rất tầm thường, thời gian còn rất ngắn.”

Nghe hắn nhục nhã mình, lòng bàn tay Giang Nguyệt từng chút một siết chặt, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, run giọng nói:

“Tiêu Kỳ Nhiên, ở trong mắt anh tôi là người như vậy sao?”

“Không phải hôm nay cô tự mình nói vậy à?”

Tiêu Kỳ Nhiên cúi người tới gần mặt Giang Nguyệt, trong bóng đêm thanh âm càng thêm lạnh lùng:

“Còn chưa tới bước đó, vậy không phải là chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi sao?”

Giang Nguyệt nghẹn giọng.

Mặt mày Tiêu Kỳ Nhiên đặc biệt lạnh lẽo, thấy cô không nói lời nào, càng cho rằng cô đang chấp nhận lời nói của anh.

Ánh mắt anh càng ngày càng âm trầm: “Giang Nguyệt, có phải cô quá nuông chiều cô, nên mới trở nên không biết điều như vậy?”

Nuông chiều cô?

Giang Nguyệt cho rằng mình nghe lầm, liền ngước mắt lên nhìn hắn.

“Tôi nói cho cô biết, trước khi trả hết nợ với Giang San, cô tốt nhất nên cùng đám đàn ông tục tĩu kia của cô sạch sẽ một chút!”

Ánh mắt của hắn tràn đầy lạnh lẽo, trong lòng Giang Nguyệt không khỏi run lên.

“Đừng làm cái gì dơ bẩn khiến cho Giang San phải mất mặt mũi!”

Giang Nguyệt hé miệng, muốn nói mình không có người đàn ông nào khác. Nhưng nhìn gương mặt phẫn nộ kia của Tiên Kỳ Nhiên, cô lại cảm thấy chẳng có gì đáng để giải thích cả.

Nếu hắn ta đã định tội cô như vậy, cô còn có thể nói gì nữa đây?

Giang Nguyệt gắt gao chạm vào hàm răng dưới, không muốn để lộ cảm xúc của mình. Thế nhưng hốc mắt cô đã bất giác đỏ lên từ lúc nào.

“Tôi dơ bẩn, tôi rẻ tiền?”

Giang Nguyệt kéo kéo cổ họng, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo tiếng run rẩy sụp đổ:

“Vậy còn anh thì sao? Anh ngủ với Tần Di Di, rồi lại tới ngủ với tôi, anh không bẩn, không rẻ tiền hả?”

Giọng nói của cô khàn khàn khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên sững lại, cúi xuống nhìn cô.

Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, khuôn mặt của Giang Nguyệt càng thêm trắng bệch, hai mắt rưng rưng, nhưng lại bướng bỉnh không để cho nước mắt rơi xuống.

Cô không được khóc, nếu khóc là thua!

Giang Nguyệt nắm chặt lòng bàn tay, nhìn người đàn ông mà cô đã dùng cả thể xác và tinh thần làm bạn bốn năm này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.