Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1922

trước
tiếp

Chương 1922

Ám vệ kinh ngạc nhìn Phượng Khương Trần một cái rồi lập tức cúi đầu, nhanh chóng làm theo những gì Phượng Khương Trần phân phó, nang cáng lên, dùng phương thức bí ẩn rồi nâng lên xe ngựa.

Theo sau là một chiếc áo choàng màu trắng, một nữ tử có thân hình xấp xỉ Phượng Khương Trần cùng bước lên xe ngựa, trên tay nàng ta còn cầm một cái rương để phẫu thuật.

Sau khi đoàn người ổn định lại, xe ngựa nhanh chóng đi về phía ngoài thành, nhìn dáng vẻ cẩn thận của người đánh xe thế này, chắc chắn người ngồi trong xe ngựa vô cùng quan trọng.

“Đại nhân, Phượng phủ có người khả nghi vừa ra khỏi phủ, trong thùng gỗ thượng hạng kia hình như là người.” Một người của HUyết Y Vệ đang giám sát Phượng phủ phát hiện ra tình huống này, lập tức báo cáo cho bên trên ngay.

“Theo sát đi, đừng để người kia chạy mất, thời điểm mấu chốt có thể ra tay cướp người, tuyệt đối không thể để đám người kia ra khỏi thành.” Xử trưởng của chỗ tình báo trầm mặt nói, khuôn mặt hắn ta ẩn nơi góc tối khiến người ta không nhìn ra dung mạo.

Những người đang giám thị Phượng phủ một nửa đuổi theo xe ngựa, một nửa lại tiếp tục lưu lại bên ngoài nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Phượng phủ.

Xe ngựa vừa đi không lâu, người đổ dạ hương trong Phượng phủ đi ra ngoài, một thùng gỗ to được đặt trên xe đẩy tay, đứng từ xa mà cũng có thể ngửi thấy mùi thối khắm kia, tuy tình báo của Huyết Y Vệ luôn làm hết phận sự, nhưng cũng không thể tiến lên xem xét được, nhìn thân hình thô tráng của hai gã sai vặt đẩy xe phân đi ra ngoài, người của Huyết Y Vệ cũng không đi theo.

Bọn họ rất hiểu tình hình hiện tại của Tôn Tư Hành, căn bản không thể đi đứng được, hai người này tuyệt nhiên không phải Tôn Tư Hành.

Hai thiếu niên đẩy xe ngựa cúi đầu, đứng từ căn bản không nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, hai người đẩy xe ngựa vững vàng đi ra ngoài, nhìn như không biết thế sự.

Sau khi đi ra khỏi phạm vi giám sát của Huyết Y Vệ, hai người lập tức ngừng lại, để xe đẩy nằm ngang, rút tầng nằm dưới xe ra, bên trong có một người đang nằm đó, nếu đứng gần sẽ biết đây là Tôn Tư Hành.

“Mang người đi.” Gã sai vặt có thân hình nhỏ gầy vừa mở miệng đã tiết lộ thân phận, của mình, giọng nói thanh lãnh kia có sự kiều mị đặc biệt của nữ tử, người này rõ ràng là Phượng Khương Trần, một người khác không cần nói cũng biết là Tả Ngạn.

Tả Ngạn bế Tôn Tư Hành lên, dưới sự dẫn dắt của Phượng Khương Trần đi về phía Cửu vương phủ, sau khi hai người rời khỏi đây, gã sai vặt chân chính của Phượng phủ lập tức xuất hiện đổ dạ hương đi, sau đó đẩy xe đẩy hồi phủ, người của Huyết Y Vệ căn bản không biết Phượng Khương Trần dẫn theo Tôn Tư Hành trốn ngay dưới mí mắt bọn họ.

Cho dù chủ nhân của Cửu vương phủ có ở đây không, quản gia cũng đều làm tốt phận sự của mình, cho nên lúc nhìn thấy Phượng Khương Trần dẫn theo nam nhân xuất hiện ở đây,  hắn ta cũng không hề king ngạc, sau khi để người vào phủ, lập tức an bài thật tốt cho Tôn Tư Hành, đương nhiên cũng phái đại phu chăm sóc cả quá trình.

Còn về phần Tả Ngạn, không cần lo lắng, hắn ta có thể tránh được người mai phục của Cửu vương phủ ở bên ngoài, Tả Ngạn không phải người bình thường, còn chuyện Tả Ngạn có ăn cây táo rào cây sung như Phù Lâm hay không, đây cũng không phải vấn đề hắn ta có thể suy tính.

Sau khi an bài Tôn Tư Hành trong Cửu vương phủ, Phượng Khương Trần cũng an tâm hơn, không ngừng phân phó Tả Ngạn nói hắn ta nhất định phải bảo vệ Tôn Tư Hành thật tốt, lúc này Phượng Khương Trần mới kéo cả người mệt mỏi đi ra ngoài, nói người trong Cửu vương phủ nấu nước, nàng muốn tắm gội một chút.

Khụ khụ, hình như nàng thật sự không xem mình là người ngoài, mà quản gia của Cửu vương phủ sau khi nghe được lại càng không dám coi Phượng Khương Trần không phải người trong nhà, tung ta tung tăng đi chuẩn bị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.