Thần Long Ở Rể

Chương 43

trước
tiếp

Chương 43

Lục Hùng nhanh chóng can ngăn hai người, gì chứ? Phó tổng Sunny, chỉ cần Lục Thạc chịu “đi cửa sau” thì có phải Lục gia càng khởi sắc, không thể dùng danh nghĩa Lục gia để hợp tác thì sao chứ?

Lục thị lập ra vài công ty con, trá hình một chút, Lục Thạc chỉ cần gật đầu, thì những dự án kia ký kết với công ty con thì chẳng phải Lục thị nhận quả ngọt sao?

Chuyện gì cũng có cách, không cần xé rách mặt nhau nha.

Lục Hùng suy cho cùng cũng là một người có năng lực, xoay chuyển nhanh cục diện. Nhưng đáng tiếc, trên đầu ông ta còn người cha cổ hủ bảo thủ, cố chấp, lại thêm một đứa em tham mê quyền lực.

Ông ta lâu dần cũng bị cuốn vào vòng xoáy kia, tuy là phán đoán chính xác nhưng vẫn là bị vây hãm.

“Ngu ngốc, Lục gia còn thiếu người ưu tú sao? Một đêm mà có thể leo lên chức Phó tổng, hèn gì không chịu cùng với Phúc thiếu. Nó cũng chỉ là bán thân đổi vị, chỉ là vị kia cao hơn mà thôi, nó có nghĩ gì cho Lục gia không.”

“Ngu ngốc, Lục gia còn thiếu người ưu tú sao? Một đêm mà có thể leo lên chức Phó tổng, hèn gì không chịu cùng với Phúc thiếu. Nó cũng chỉ là bán thân đổi vị, chỉ là vị kia cao hơn mà thôi, nó có nghĩ gì cho Lục gia không.”

Lục Quân cứ như nắm được điểm yếu của Lục Thạc cứ thế quát lớn, đường cũng không vắng người, mà đây lại là khu vực nhiều nhân viên cùng khách hàng qua lại.

“Ông nội, sao ông có thể nói với con như vậy. Con là tự mình đi bằng năng lực, sao ông lại sỉ nhục con như thế?”

Vẻ mặt Lục Thạc càng đỏ gay gắt.

Hồ Cửu thấy vậy bước đứng trước cô, chắn ngang tầm nhìn Lục Quân với Lục Thạc.

“Ông nói đủ chưa? Xóa tên thì xóa tên, cắt đứt thì cắt đứt. Ông muốn công khai thì tôi công khai cho cả thế giới biết Lục Thạc không còn là người Lục gia. Mà về cơ bản, Lục Thạc là vợ tôi, từ lâu cũng không tới lượt ông sinh sự dạy bảo ở đây.”

“Mày…thằng vô dụng. Mấy năm trước là đồ vô dụng, mấy năm sau lại là kẻ đầu trộm đuôi cướp, mày không có tư cách lên tiếng ở đây.”

Lục Quân bị Hồ Cửu nói vậy thì càng tức giận, trước giờ ông hô mưa gọi gió, làm gì đến lượt một tên oách như thế này động đến.

“Tôi có vô dụng đến đâu cũng sẽ không dâng vợ mình lên giường kẻ khác vì lợi ích. Càng không làm điều tổn hại đến con cháu. Ông yên tâm.”

Anh là ai chứ, Chiến thần uy phong, sát khí quanh thân như muốn uy áp người khác. Một Lục gia nhỏ bé kia, anh muốn giẫm kiểu gì mà không được.

Nhưng vì Lục Chỉ cùng Lục Thạc, anh cũng chưa hề động tới Lục gia, nhưng nếu đám người Lục gia kia không biết đủ là gì, thì chắc chắn anh không định tha cho họ.

“Mày…mày nhìn đi, chồng mày đấy. Hỗn xược, tao muốn xem không có Lục gia chúng mày sống tốt đẹp được bao lâu. Còn mày Lục Thạc, mày lăn lộn trên giường người ta mới có được cái chức vị này, mày nghĩ tao không biết? Che mắt ai hả?”

Lục Hùng nhanh chóng kéo tay Lục Quân một chút. Cho dù chuyện này là thật cũng không nên đem ra mà nói.

“Bỏ tay ra, tạo hôm nay phải nói, nói cho cả thiên hạ biết. Trừ khi mày đứng ra giúp Lục gia lấy lại dự án, nếu không chuyện mày làm đĩ kiếm cơm tao sẽ nói cho tất cả mọi người biết.”

“Ông nội, con không có làm, ông đừng như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.