Thần Cấp Ở Rể

Chương 653

trước
tiếp

Chương 653:

“Làm gì ư? Đương nhiên là rời khỏi nơi này. Vê phần hôn lễ này, ai trong số các người muốn kết hôn đều có thể tới. Dù sao Na Na nhà chúng tôi cũng sẽ không chịu khổ gì cả!”

Bạch Nhạn Phi cũng rất vui mừng.

Cô ấy đương nhiên rất hạnh phúc khi có thể nhìn thấy bạn của mình dừng cương trước bờ vực, về phần hậu quả thế nào thì bọn họ không quan tâm nhiều như vậy.

Dù sao đối với cô ấy thì loại chuyện này có thể giao cho Diệp Vô Phong là được rồi.

Mặc dù rất có lỗi với Diệp Vô Phong, nhưng sau này bồi thường cho anh một chút là cũng ổn rồi.

Diệp Vô Phong vỗ vỗ lòng bàn tay, rất vui mừng: “Tốt lắm, tôi biết sau đêm đó cô nhất định sẽ thức tỉnh mà, bây giờ cũng không muộn lắm.”

Phong Lệ Na nhìn Diệp Vô Phong: “Cảm ơn anh, cũng cảm ơn bố mẹ, cảm ơn mọi người đã ủng hộ giúp đỡ con, nếu không có mọi người thì con cũng không thể làm ra chuyện kiên quyết như vậy.”

Ở nửa câu sau của Phong Lệ Na, ánh mắt của cô ta rơi vào trên người Phong Tử Nghĩa, Phong Tử Nghĩa đứng lên, cười nói: “Không sao đâu, bố mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con, đi , nếu bên này không hoan nghênh chúng ta thì chúng ta Phong Lệ Na cảm động gật đầu, cô ta biết bố mình từ bỏ sự nghiệp sẽ khó khăn như thế nào, nhưng cuối cùng vì cô †a mà Phong Tử Nghĩa đã bán hết tài sản ra ngoài.

Đây là tính sau khi giải quyết rõ ràng thì sẽ đến một thành phố nhỏ sinh sống.

Phong Lệ Na biết kế hoạch của bố mẹ, và cô ta cũng không có ý định ở lại đây lâu hơn nữa.

Ở Liêu Tây này đã có quá nhiều thứ khiến cô ta đau bưồn, và bây giờ cô ta mới nhận ra rằng mình thật ngu ngốc khi cứ bám vào Nguyên Đông Thành suốt thời gian qua.

Thực sự không có chút thông minh nào cả.

Nguyên Đông Thành lúc này rất tức giận, chỉ tay về phía Phong Lệ Na: “Cô nghĩ như thế này là cô có thể ra khỏi đây sao? Cô nghĩ nhà họ Nguyên chúng tôi là cái gì hả?”

Sau khi nói xong, đám vệ sĩ đi ra xung quanh toàn bộ đại tiệc, có năm mươi sáu mươi vệ sĩ, trên tay đều cầm một khẩu súng lục.

Những vị khách của bữa tiệc đều rất kinh ngạc, họ sợ hãi nhìn Nguyên Đông Thành.

Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ chỉ tới đây dự đám cưới, ai biết được hôn lễ lại trở thành kết cục như thế này chứ.

Nguyên Đông Thành chỉ vào Diệp Vô Phong, nói: “Những người khác không liên quan có thể rời đi, hôm nay nhà họ Nguyên phải thanh lý môn hộ!”

Diệp Vô Phong chỉ nhún vai và đi ra khỏi vị trí của mình, trong khi Phong Tử Nghĩa kéo Phong Lệ Na ra phía sau để bảo vệ.

Phong Tử Nghĩa nở nụ cười: “Nếu lần này có thể sống sót, chúng ta liền rời khỏi nơi này, sống ở nơi mà người khác không tìm được chúng taI”

Phong Lệ Na và Lưu Hân Di đều kiên định gật đầu.

Bạch Nhạn Phi quay trở lại bên cạnh Diệp Vô Phong, hơi lo lắng nhìn xung quanh, mặc dù cô ấy biết răng cuộc đấu súng mà mình trải qua ở Liêu Đông khốc liệt hơn lần này, nhưng ít nhất họ có nhiều người đồng hành bên cạnh.

Nhưng bây giờ chỉ có năm người bọn họ, và trong số năm người thì đã có ba người cần sự bảo vệ của họ.

Nếu các vệ sĩ thực sự nổ súng thì bọn họ chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.

Nguyên Đông Thành chỉ vào Diệp Vô Phong: “Tao biết, nguyên nhân khiến Phong Lệ Na như vậy là do mày, mày là người xúi giục cô ta làm chuyện này trong đám cưới đúng không? Đúng là một lũ chó chết.”

Diệp Vô Phong chỉ thờ ơ nghe Nguyên Đông Thành phát điên, nhưng anh hoàn toàn không có cảm giác gì, ngược lại đã nghĩ ra cách phá vòng vây vào lúc này.

Anh đã trải qua trong một môi trường khó khăn, mấy tình hình kiểu này hoàn toàn không có chút đe dọa nào.

“Mày cho rằng dựa vào đám vệ sĩ này là có thể giết bọn tao.

sao? Mày quá ngây thơ rồi!” Diệp Vô Phong lãnh đạm nói.

Nguyên Đông Thành hừ một tiếng: “Mày nghĩ mình là siêu nhân sao? Tất cả vệ sĩ của tao đều có súng đấy! Mày cứ chờ chết đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.