Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 741

trước
tiếp

Chương 741

Vy Hiên không ngừng giãy dụa, không ngừng vung đánh, tất cả hoảng sợ cũng biến thành ác độc! Nếu như cho cô một cây đao, cô nhất định sẽ lần nữa cầm lấy–

Trương Thanh Đình giống như bị chọc giận, lại tìm không được chỗ bộc phát ra, chỉ có thể một mực nắm chặt cô: “Vy Hiên! Em không nên như vậy…Tôi sẽ đau lòng hận không thể giết chết mình..”

Liên Cẩn Hành nheo mắt, lập tức đẩy anh ta ra, sức lực mạnh đến nỗi hận không thể nghiền nát anh ta, thuận thế đem người đang không ngừng giãy dụa ôm vào trong ngực. Một bàn tay to an ủi cố định cô, áp sát cô vào chính mình.

“Không sao rồi.” Anh chỉ bình tĩnh nói.

Giống như là như từ bên bờ vực thẳm được kéo về lại, sống sót sau tại nạn, Vy Hiên đã hết giận, mềm nhũn nằm trong lòng anh. Không động đậy nữa.

Anh cứ ôm cô như vậy, một tay đặt sau đầu cô, một tay chống ở lưng cô. Tầm mắt lạnh như băng, hơi sắc bén giống như cảnh cáo nhìn chòng chọc người đàn ông ở đối diện.

Cảnh cáo anh ta, chỗ có cô, chính là vùng cấm! Mà anh ta, không được phép, gần thêm bước nữa!

Đây là biểu thị công khai trần trụi, không cần ngôn ngữ cũng lập tức hiểu ra!

Trương Thanh Đình phẫn nộ rồi: “Liên Cẩn Hành, anh không có quyền lợi này–”

“Tôi có.” Liên Cẩn Hành từng câu từng chữ: “Tôi sẽ lấy cô ấy, cô ấy sẽ trở thành vợ của Liên Cẩn Hành tôi, anh nói, tôi có hay không?”

Lời của anh, ngăn bước chân Trương Thanh Đình lại.

“Không! Sẽ không! Làm sao anh lại lấy Vy Hiên? Nhà họ Liên đồng ý sao? Anh đừng quên, anh là…”

“Tôi muốn lấy ai, không phải anh nói là được, cũng không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể quyết định.” Thái độ của Liên Cẩn Hành vẫn ôn hòa như vũ, nhưng mặc cho ai cũng nghe ra được, sự kiên quyết đo, không phải ai cũng có thể rung chuyển: “Anh nhớ kỹ, tôi bất kể giữa hai người trước đây xảy ra chuyện gì, người phụ nữ này sau này sẽ là Liên phu nhân! Anh nên nghĩ kỹ trước mình có thực lực để đụng đến cô ấy hay không!”

“Liên Cẩn Hành!” Trương Thanh Đình bị chọc giận, thống khổ rít gào với anh: “Anh biết tôi yêu cô ấy nhường nào không! Vì cái gì còn cướp cô ấy khỏi tay tôi! Là Vì Dương Mạn Tinh sao? Được, bây giờ tôi sẽ trở về ly hôn với cô ấy!”

Ba chữ “Dương Mạn Tinh” là cấm kỵ của Liên Cẩn Hành, không khóe, Trương Thanh Đình lại lần nữa đụng vào.

Ánh mắt thay đổi, địa ngục liệt diễm bị đột lên, hừng hực trong ánh mắt. Khóe miệng lãnh nghị, vẽ thành một đường hình cung, âm thanh nhẹ xuống, anh nói: “Trương Thanh Đình, anh nghĩ kỹ rồi nói.”

“Không có gì phải nghĩ! Tôi muốn ly hôn! Bây giờ tôi muốn ly hôn với cô ấy!”

Anh ta vừa dứt lời, Bảo Ngọc liền thở nhẹ một tiếng: “Chị… chị dâu.”

Anh ta ngước mắt, Dương Mạn Tinh đứng ở cửa ra vào.

Nhìn thấy cô ấy, sắc mặt Liên Cẩn Hành thay đổi, lông mày nhíu lại cực kỳ sâu, thành mấy con mương, khó để vượt qua.

Dương Mạn Tinh đi đến, không biểu cảm gì.

Đi đến trước mặt Trương Thanh Đình, cô ấy đưa mạnh tay, một cái tát rơi vào trên mặt anh ta.

Khuôn mặt Trương Thanh Đình lệch sang một bên, nhìn ở phía bên kia, nhưng lưng vẫn thẳng tắp. Ngoại trừ có chỗ áy náy đối với “người vợ” trên danh nghĩa, anh ta cũng cho rằng mình sai rồi!

Vẻn vẹn cũng chỉ là muốn yêu mà thôi!

Dương Mạn Tinh trở tay, lại một cái tát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.