Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 740

trước
tiếp

Chương 740

“Cẩn Hành, anh lúc nào thì thân thiết với Vy Hiên như vậy?” Khóe miệng của anh ta chứa đựng một nụ cười xa cách, giống như nghĩ đến điều gì: “A, bởi vì ngày đó đưa tin sao. Ha ha, anh cũng không cần tưởng thật, lúc đó Vy Hiên bị ép đến không còn cách nào, mới làm như vậy. Có chỗ nào thất lễ, tôi xin lỗi thay cô ấy.”

Khuôn mặt Vy Hiên dần trở nên trắng bệch, nắm lấy túi xách, càng nằm càng chặt. Cô đã vô cùng bài xích Trương Thanh Đình, rất muốn bộc phát một lần, nhưng nhìn thấy cha mẹ vẫn luôn cúi đầu sau lưng anh ta, cô biết cô không thể.

“Thanh Đình, con làm cái gì vậy chứ!” Mẹ Trương nhìn không được nữa, muốn đến đây ngăn cản con trai.

“Mẹ!” Trương Thanh Đình đột nhiên cũng không quay đầu lại lớn tiếng nói: “Mẹ cũng không muốn con cứ đau khổ như vậy, vậy thì đừng quan tâm.”

“Con..” Biểu cảm của mẹ Trương vô cùng bi thương, nhưng cũng đành chịu.

Lúc này, ba Trương lên tiếng: “Đây là chuyện của bọn trẻ, để bọn nó tự mình giải quyết đi! Chúng ta cũng đừng nhúng tay vào, tôi còn muốn sống thêm hai năm!” Nói xong, kéo tay bà xã ra ngoài.

Bảo Ngọc đứng ở cửa lớn, cặp lông mày nghi hoặc nhíu lại: “Anh họ…”

“Em cũng đừng nói gì cả!” Giọng nói của Trương Thanh Đình cũng phóng lớn, dọa Bảo Ngọc nhảy dựng.

Trong ấn tượng, anh họ lớn vẫn luôn tao nhã, là người khiêm tốt trong mắt bạn học và bạn bè, đều vô cùng hâm mộ! Anh ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng ít, càng đàng nói là hung dữ với mình như vậy!

Vy Hiên bị âm thanh khiển trách của anh chấn động, hai bả vai run lên. Nhưng rất nhanh, một bàn tay to chụp lên, đè xuống, giống như để lên hai hòn đá, ổn định lòng của cô.

“Thanh Đình, đừng làm cho mình quá khó coi.” Liên Cẩn Hành không nhanh không chậm trầm giọng, đối với Trương Thanh Đình mà nói, đó là cười nHiên.

Trương Thanh Đình đứng trong phòng khách, lắc đầu bật cười: “Tôi cũng chỉ là muốn yêu một người phụ nữ, cả đời này muốn quan tâm đến cô ấy, tôi có lỗi gì, mà mọi người đều chỉ trích tôi? Có muốn tôi cho mấy người một khẩu súng trực tiếp một phát đập chết tôi không?”

“Anh họ! Anh nói cái gì vậy!” Bảo Ngọc khó thở, xông lại noia: “Hôm nay là em mời Vy Hiên và anh Liên về nhà dùng cơm, anh có thể đừng để em mất mặt được không?”

Xoay mặt, cô ấy nói: “Anh Liên, thật ngại quá, phiền anh đưa Vy Hiên về trước.”

Tầm mắt của Liên Cẩn Hành đảo qua Trương Thanh Đình, cái gì cũng không nói, chủ động đưa tay kéo Vy Hiên đi đến cửa.

Trương Thanh Đình không chịu nhường nhịn nữa, đi qua mấy bước kéo Vy Hiên lại, hai mắt đỏ lên chăm chú nhìn cô: “Là em làm loạn lòng của tôi rồi, em không thể nói đi là đi! Tôi chờ em lâu như vậy, chờ em lớn lên, chờ em hạnh phúc… Nhưng em phát hiện rồi, tôi không thể chờ thêm nữa. Vy Hiên, hạnh phúc của em chỉ có thể là tôi mang lại, cũng như thế chỉ có em..”

Bảo Ngọc sửng sốt, cô ấy biết anh họ của mình thích Vy Hiên, nhưng cô ấy không biết đã đến mức độ này!

Cái tay bị anh ta nắm lấy kia, giống như là bị dính cái gì đó ghê tởm, Vy Hiên sợ hãi thầm muốn hung hăng bỏ ra. Nhưng cô càng muốn trốn, anh ta lại càng nắm chặt hơn!”

“Buông ra!” Vy Hiên đột nhiên hét lên, dáng vẻ như bị đè nén bộc phát, quả thực dọa Bảo Ngọc: “Vy Hiên…”

“Buông tay! Thả tôi ra! Đừng đụng vào tôi!” Tay kia của Vy Hiên cầm lấy tui, vung lên hạ xuống trên người Trương Thanh Đình, một khi bộc phát, chính là người điên.

“Vy Hiên! Tôi biết tôi đã bỏ qua, nhưng tôi sẽ không mãi như thế…Vì em, tôi đã đến gặp bác sĩ tâm lý rồi, tôi cũng đang nhận trị liệu..”

Trương Thanh Đình nóng lòng giải thích, không muốn buông tay! Giống như một khi buông ra, anh ta sẽ không có cơ hội cầm lấy nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.