Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 212

trước
tiếp

CHƯƠNG 212

Ôm hy vọng cuối cùng, tôi còn nói lại một lần ở trong phòng livestream: “Địa điểm tôi xảy ra tai nạn là trong một rừng cây ở ngoại ô phía Nam Giang Thành, nơi tôi bị nhốt hẳn là không cách nơi xảy ra tai nạn bao xa, phán đoán sơ bộ là ở dưới mặt đất.”

Tôi nhìn bình luận thật lâu, thế mà không phát hiện ID của Lưu bán tiên và Vạn Nhất đạo trưởng, lập tức cảm thấy hoang mang trong lòng.

“Chủ phòng, anh tại sao lại bị bắt cóc? Anh có phải là thiếu chủ của tập đoàn nào đó trong hiện thực? Hay là anh sở hữu mấy mỏ dầu ở Trung Đông?”

Câu hỏi của người xem tôi cũng đã từng suy nghĩ, nhưng tôi dù tôi nhìn kiểu gì cũng không giống là người có tiền, mục đích đó phương nhốt tôi lại hẳn không phải vì tiền, mà là đơn thuần muốn thỏa mãn tâm lý biến thái.

Nhắc đến tiền, tôi lại nhớ đến một vụ án khác, Giang Phi mất tích, biệt thự của cô ấy cũng ở ngoại ô phía Nam.

“Người phụ nữ đó tùy hứng ngang ngược, vẻ ngoại là đẹp như yêu tinh, tính cảnh của cô ấy hẳn là phù hợp với nhu cầu tâm lý của đối phương, chỉ là…”

“Phù phù!”

Tôi dời điện thoại đi, nhìn về nơi phát ra tiếng động, là mấy con chuột ở góc tường tất cả đều nhảy vào rãnh nước ở trong phòng.

“Là tôi dọa sợ chúng nó sao?” Đi đến bên cạnh rãnh nước, dòng nước đục ngột nhiều thêm một chút màu máu, tôi đang cảm thấy kinh ngạc, càng nhiều máu từ trên thượng nguồn chảy xuống.

Dần dần cả rãnh nước bị nhuộm thành màu đỏ như máu, tôi nhìn mà tê dại, lỗ tai dán vào vách tường, loáng thoáng có thể nghe được tiếng kêu cực nhỏ.

“Không phải là từ căn phòng bên cạnh mình, là từ chỗ xa hơn truyền đến.

Tôi nhìn màu nước đỏ như máu, sờ cằm: “Cái rãnh nước này hẳn là thông với những căn phòng khác, từ trên xuống dưới, xuyên qua tất cả kiến trúc dưới mặt đất.

Tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, cho dù hiệu quả cách âm của vách tường rất tốt, cũng không sẽ mơ hồ như vậy, trừ phi cách rất xa.

Sắc mặt tôi trở nên có chút khó coi, xây dựng kiến trúc khổng lồ dưới lòng đất như vậy, có lẽ không chỉ là một người, tôi có thể phải đối mặt với một đám người có chướng ngại tâm lý.

Máu đỏ chảy qua rãnh nước phải 10 phút sau mới trong lại, lúc này có một con nước chui từ trong nước ra, hình như nó còn cắn cái gì đó.

Tôi nhìn kỹ vào, đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, đây là một ngón tay người bị chém đứt.

“Móng tay có vết cáu bẩn, làn da thô ráp, ngón tay hẳn là thuộc về một người đàn ông làm việc nặng.” Tôi đuổi con chuột sang một bên, nhìn ngón tay trước mặt: “Vết cắt gọn gàng, hơn nữa xuống tay từ khớp xương, người hành hung hẳn là có kiến thức y học, hoặc là vô cùng hiểu rõ kết cấu cơ thể người.”

Trong tất cả những tội phạm giết người mà tôi từng thấy, bác sĩ là một nhóm đặt thù nhất, bọn họ có kiến thức chuyên nghiệp phong phú, tố chất tâm lý hơn nữa, hơn nữa đầu óc thường rất tỉnh táo, quyết đoán, vô cùng khó đối phó.”

“Xì xì.” Tôi hơi không chú ý, con chuột kia đã ngậm lấy ngón tay kia nhảy vào rãnh nước, lập tức trốn không thấy tăm hơi.

“Cả căn phòng ngay cả một cửa thông gió cũng không có, con chuột ra vào đều thông qua rãnh nước này.” Tôi nhìn rãnh nước rộng khoản chừng 30cm toàn mùi thi thể: “Muốn thăm dò bố cục kiến trúc dưới lòng đây, đây là thông đạo duy nhất.”

Vòng vo nửa ngày trong phòng, tôi không có bất kỳ phát hiện nào khác, cuối cùng nhìn về phía rãnh nước.

“Con chuột có thể ra vào từ đây, như vậy mình hẳn là cũng có thể.” Rãnh nước có mùi gay mũi làm người ta buồn nôn, là cửa đột phá duy nhất của tôi, nhưng đừng nói là cả người nằm hoàn toàn vào trong đó, chỉ đưa tay vào bên trong cũng đã cần dũng khí rất lớn.

Nước trong rãnh này dùng để cọ rửa thi thể, trầm lắng tanh tưởi nhiều năm, người bình thường căn bản không thể chịu đựng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.