Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 208

trước
tiếp

CHƯƠNG 208

Đợi đến chín giờ năm mươi tối, tôi sắp xếp sẵn sàng, đeo túi da màu đen lên đi ra ngoài.

Đường Thinh Đường ngày thường ngựa xe như nước hôm nay có vẻ có chút vắng vẻ, chờ thật lâu cũng không có chiếc taxi nào đến.

Tôi khóa cửa tiệm, dọc theo đường cái đi về phía ngã tư.

Cũng không lâu sau, tôi chợt thấy một chiếc xe taxi không biển số dừng ở đầu ngõ, lúc đang muốn đi qua, lại phát hiện một người đàn ông trung niên cầm thắt lưng đi từ trong ngõ nhỏ đen kịt ra.

Một tay ông ta đang kéo quần lên, ống quần còn dính bùn và một số nước đọng.

Hai người chúng tôi nhìn nhau, cũng có vẻ có chút ngượng ngùng.

“Muốn ngồi taxi sao?” Ông ta ngoắc ngoắc toio, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, cau mày gật nhẹ đâu.

“Lên xe đi.”

Lúc đi qua ngõ nhỏ tôi liếc nhìn vào bên trong, phát hiện góc tường có một người phụ nữ mặc đồ trắng, cô ta đang ở trong ngõ sửa sang lại quần áo, một chân trống không, giày bay ra cách đó xa.

“Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi cũng chỉ là làm chuyện tốt, chở một người không mang tiền.” Người đàn ông trung niên hít một hơi lạnh, dường như vẫn đang còn trong dư vị vừa rồi.

Tôi không hỏi nhiều, mở cửa xe: “Đi về phía ngoại ô phía Nam Giang Thành, địa điểm cụ thể đợi sắp đến đó tôi sẽ nói.”

Ném ba trăm ngàn ra, tài xế cười ha ha nhận lấy: “Được, khách hàng là thượng đế.”

Ngồi vào trong xe, tôi nhìn vào sâu trong ngõ nhỏ, không biết người phụ nữ mặc đồ trắng kia đã rời đi lúc nào, trên mặt đất chỉ còn lại một chiếc giày cao gót màu trắng.

Tài xế phát hiện ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào trong ngõ nhỏ, cười có chút bỉ ổi: “Không phải tôi thèm thuồng cô ta, dáng người của cô ta thật sự rất tốt, cảm giác nhéo cũng ra nước…”

“Lái xe đêm có một chuyện không tốt nhất chính là chở loại phụ nữ này, cậu muốn thân thể cô ta, cô ta rất có thể phục vụ cậu đến mức muốn mang mạng ra trả.” Tôi thu lại ánh mắt, nhìn về phía bàn lái.

Cái nhìn vu vơ này, tôi lại phát hiện một màn vô cùng quỷ dị.

Tầi xế nói chuyện với tôi cầm tay lái ngồi bên tay trái, mà chỗ ngồi bên cạnh tài xế lại có một người, kỳ quái hơn chính là trong tay người đó cũng cầm một cái vô lăng!

“Xe này của ông sao lại có hai tài xế?”

Xe taxi khởi động, người tài xế trung niên không như không nghe thấy lời tôi nói, ngâm nga một bản nhạc, ngón tay gõ gõ vô lăng, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.

Mà người tài xế ngồi bên cạnh tài xế kia, mặt lạnh, cầm tay lái cũng không nói gì.

“Này, dừng xe! Tôi muốn xuống!”

“Vừa mới đi cậu đã muốn xuống xe? Chơi tôi sao?”

Tài xế trung niên không lay chuyển được tôi, sau khi mắng một câu thần kinh thì dừng xe lại: “Khởi động mười lăm nghìn, tôi không có tiền lẻ.”

Giọng điệu của ông ta rất không tốt, sau khi tôi xuống xe nhìn vào bên trong xe, người trên ghế phụ lại thì không thấy đâu nữa, tất cả bình thường..

“Chẳng lẽ là mình hoa mắt sao?” Bây giờ đã là mười giờ tối, nếu như không nhanh chóng chạy đến ngoại ô phía Nam Giang Thành, rất có thể bị Underworld Show tuyên bố nhiệm vụ thất bại, mà tôi nhìn quanh đó lại không có một chiếc taxi nào lái qua.

“Nhanh lên! Đừng chậm trễ tôi kiếm tiền, thu của cậu 15 nghìn phí khởi động cũng không tính đắt.”

Tài xế trong xe thúc giục, tôi cắn răng một cái: “Thôi, tôi vẫn là ngồi xe của ông, nhưng mà ông lái chậm một chút, trên đường nhất định phải cẩn thận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.