Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1363

trước
tiếp

Chương 1363: KẾT THÚC (103)

Mọi người thật hạnh phúc, thật vui vẻ, thật cao hứng!!

Trang Hạo Nhiên ôm con gái yêu thích không buông tay, liền từ phòng trẻ trực tiếp ôm vào trong phòng bệnh của vợ, vừa ôm vừa hôn vừa cưng nựng, đi tới cửa thấy Tưởng Thiên Lỗi, lập tức cười tiến lên, nghiêng con gái của mình tới trước, thật vui vẻ nói: “Xem con gái của tôi đi? Giống tôi không? Hay giống như Khả Hinh? Đáng yêu không? Anh nhìn cái miệng nhỏ của nó? Mí mắt này? Sau này nhất định mắt to ngập nước, cho dù cười hay khóc cũng nhất định thật đáng yêu!”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, cũng không nhịn cười tới gần nhìn bảo bối này, quả thật dáng dấp mềm mại đáng yêu, nhưng vẫn hơi giống mẹ, liền nói: “Thật rất đẹp— Thật đáng yêu—”

“Đây! Ôm đi! Cho anh mượn một phút!” Trang Hạo Nhiên nói xong, lập tức ôm con gái đưa về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vốn đang hơi do dự, nhưng nhìn này bảo bối mềm mại mũm mĩm, quả thật đáng yêu, liền không nhịn được cười đưa tay, hết sức dịu dàng ôm lấy bảo bối nhỏ thực xinh đẹp, ôm vào trong lòng, lập tức cúi đầu nhìn gò má ngoan ngoãn của nó dựa vào trong ngực mình, trái tim của anh lập tức tan chảy, không nhịn được cười nói: “Nhìn từ bên mặt giống mẹ hơn, không biết có thông minh, đáng yêu hơn mẹ không?”

Nói xong, ngón tay của bảo bối nhỏ xinh đẹp lập tức khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt chạm vào bút máy trước ngực Tưởng Thiên Lỗi, giống như chạm vào món đồ yêu thích, lập tức nâng ngón tay hồng hồng nắm lấy.

Cử chỉ này làm cho mọi người trong phòng bệnh cười lớn.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ôm bảo bối nhỏ trong ngực, khẽ cúi xuống dịu dàng nói: “Thế nào? Con thích bút máy của bác? Bút máy của bác văn bản không hơn một tỷ, chắc chắn sẽ không ký đâu—”

Bảo bối nhỏ hơi nhắm chặt mắt, cái miệng nhỏ nhấp nhẹ, vẫn nắm cây bút máy hơi giơ lên.

“Cái này nếu như chọn đồ vật đoán tương lai, hành động của bảo bối này thật không thể tin được—” Trang Tĩnh Vũ xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi cùng cháu gái bảo bối của mình, cười nói.

Trang Hạo Nhiên tính toán thời gian, lập tức ôm lại con gái, vừa thương vừa yêu vừa hôn cọ nhẹ khuôn mặt nhỏ của nó, vừa đi tới bên cạnh vợ ngồi xuống, vừa cười nói: “Vợ, em xem, nhìn xem bảo bối của chúng ta rất đáng yêu— Bộ dáng của nó có phải giống em không? Nhưng ba mẹ đều nói tính cách của nó giống anh, rất hoạt bát và hài hước?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, không nhịn được bất đắt dĩ nở nụ cười, nhưng vẫn hết sức thương yêu, tràn đầy tình thương vô hạn của một người mẹ, vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ xíu mềm mại của nó.

Lúc này Ân Nguyệt Dung cũng ôm bảo bối nhỏ cùng Diệp Mạn Nghi trò chuyện vui vẻ đi tới, nghĩ rằng Đường Khả Hinh mới vừa sinh xong, phải cùng nhau về chuẩn bị chuyện lễ ra đời cho bảo bối, rất không nở giao bảo bối cho Dĩnh Hồng ôm, bọn họ cùng đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh, nắm tay của cô vừa thương vừa yêu nói: “Khả Hinh, thật rất vất vả, cả quá trình mang thai hai đứa bé này thật sự bị rất vất vả— Mẹ đi về trước lo chuyện cho hai bảo bối một chút, vừa lúc hôm nay là ngày tốt rồng phượng báo điềm lành, phải chuẩn bị cái tên thật xinh đẹp cho hai đứa bé, con ở đây nghỉ ngơi một lúc, chút nữa dì Lý sẽ tới chuẩn bị đồ ăn cho con.”

Đường Khả Hinh cười dịu dàng, nhìn Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi khẽ gật đầu, nói: “Dạ. Cám ơn mẹ.”

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới giao con gái cho Giai Kỳ, kêu cô ôm cẩn thận, mình tươi cười đứng lên đưa hai bà mẹ cùng đi ra ngoài, Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ đều không chịu đi, vẫn đứng ở một bên trêu chọc cháu trai, nhưng không bao lâu, bảo bối mà Giai Kỳ ôm lại bật khóc oa oa, mọi người liền rất sốt ruột, Đường Khả Hinh cũng hơi lộ ra ngạc nhiên hơi nâng người lên, căng thẳng hỏi: “Có phải đói bụng không?”

Giai Kỳ ôm bảo bối nhỏ xinh đẹp mềm mại trong ngực, phát hiện con bé giơ ngón tay nắm bút máy lắc tới lắc lui, bộ dáng lo lắng và buồn thiu, cô càng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vào lúc này, y tá săn sóc đặc biệt nở nụ cười đẩy xe đi tới nói có thể là em gái nhớ anh trai, bởi vì ở trong bụng vẫn ôm anh trai nghỉ ngơi, Dĩnh Hồng cùng Giai Kỳ nghe nói như vậy, lập tức nở nụ cười ôm hai bảo bối dựa vào nhau, kì lạ em gái lập tức ngừng khóc, nắm cây bút mạ vàng màu đen từ từ yên lặng, anh trai từ đầu đến cuối đều hết sức bình tĩnh, mí mắt nhắm chặt, nắm tay nắm nhẹ, giống như một chút vững vàng này có thể an ủi em gái—

Đường Khả Hinh hơi ngẩng mặt nhìn hai bảo bối nhỏ tựa vào nhau như thế, cô lập tức cũng tràn lệ nở nụ cười, có con rồi mới phát hiện làm mẹ thật vĩ đại, đây quả thật là phải dốc hết tất cả để thương yêu.

Phòng khách kiểu châu âu nhà họ Trang.

Bà cụ Chu cùng với mười ba thầy tử vi tướng số đứng ở trước bàn tròn kiểu châu âu trong phòng khách nhà họ Trang, cầm hai đoạn gấm đỏ thẫm viết ngày sinh tháng đẻ của hai đứa bé đặt vào trong hộp gỗ đàn hương, tám người giúp việc chậm rãi bưng chiếc lư hương cổ lớn bằng bàn tay đặt nhẹ ở trước bàn tròn kiểu châu âu, sau đó nhẹ nhàng mở nắp lư hương, kế tiếp đưa bàn tay thon thon cầm tro bếp bỏ vào trong hộp, dùng lông vũ trắng quét nhẹ, lại cầm ngày sinh tháng đẻ của hai nhân vật tối cao Ủy viên Trương và Tô Điềm Thần đặt nhẹ ở hai bên, bởi vì hai đứa bé có mệnh ngôi vua cao nhất, e sợ phúc quá nhiều sẽ giảm thọ, cho nên Tô Điềm Thần tự mình đề nghị đặt tên cho anh trai trước, còn em gái dùng tên mụ trước, cho nên hôm nay thầy tử vi tướng số muốn dựa vào số mệnh của hai đứa bé, lấy tên thích hợp nhất cho bọn chúng.

Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi hết sức căng thẳng chờ đợi, dù sao đặt tên là chuyện lớn, hơn nữa ngày sinh tháng đẻ của người cha cũng bày ra trước bàn tròn, truyền thống Trung Quốc trước nay đều do cha đặt tên cho con trai, ở trong “Lễ ký- Khúc lễ thượng” có nói về trách nhiệm của người cha đặt tên cho con. Ý nghĩa của việc cha đặt tên cho con là khởi đầu của sự dạy dỗ. Đây chính là sự dạy dỗ “Cẩn Thủy” của Nho gia. Để cho anh hiểu rõ ý nghĩa của cẩn thủy, tức là khi làm việc phải thận trọng ngay từ đầu, không để có sơ sót. Mà hôm nay tất cả thầy tử vi lấy ra ngũ hành của hai đứa bé để xem Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ có chỗ thiếu sót hoặc cấm kị gì không, mới để cho cha bắt đầu chọn ngày tốt chuẩn bị đặt tên.

Bà cụ Chu liên tục nghe các thầy tử vi tướng số miệng lẩm bẩm, tay cầm lông vũ trắng nhẹ nhàng tính toán chữ trong tro lư hương, cuối cùng ở bên trong tính ra mệnh số của hai đứa bé, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ hoàn toàn không có thiếu hụt, hơn nữa vòng quay vận mệnh là điềm lành rồng bay phượng múa, đúng là hiếm thấy, chính xác ngay cả trời cao cũng che chở! Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, cũng không nhịn được kích động mỉm cười.

Bên trong bệnh viện!

Trang Hạo Nhiên mới vừa đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút, cũng đã ôm con gái ôm vào trong ngực, yêu thích không buông tay, một lát cảm thấy đôi mắt của con bé xinh đẹp, một lát cảm thấy lỗ mũi của con bé xinh đẹp, một lát cảm thấy công chúa nhỏ này thật sự là cô bé xinh đẹp nhất trên thế giới, mới vừa nô đùa với con bé xong, cũng đã nghe được tin tức của hai bà mẹ truyền đến, dựa theo chỉ dẫn của thầy tử vi tướng số, hai số mệnh cầm tinh con rồng phượng không những không thiếu Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ mà còn có xu thế thâu tóm chí tôn “Mặt trời, mặt trăng và kim mộc thủy hỏa thổ”, yêu cầu cha của hai đứa bé đặt tên có ý nghĩa sâu sắc, giúp ích cho đứa bé tương lai giương cánh bay cao— Anh nghe xong lời này, hai tròng mắt lóe lên, lộ ra vô hạn thương yêu và dịu dàng, cúi đầu nhìn con gái, lúc này vẫn thật mềm mại đáng yêu ngủ thật say, thỉnh thoảng không biết bị cái gì tỉnh giấc, lập tức nắm cây bút máy, hơi giơ lên, anh nhìn thấy lập tức nở nụ cười, khẽ trêu chọc nắm bàn tay nhỏ xíu của con gái, lắc nhẹ —

Đường Khả Hinh thật cẩn thận chậm rãi giao con trai cho Giai Kỳ, nở nụ cười xinh đẹp, nhìn ánh mắt của chồng biết anh đang nghĩ tên cho con gái, liền dịu dàng nói: “Anh không thể mỗi ngày chỉ nhìn vào con gái, cha đặt tên là chuyện lớn, cho dù con trai hay con gái đều phải nghiêm túc một chút—”

Trang Hạo Nhiên ôm con gái trong ngực, đang trêu chọc con bé cất tiếng cười to, nghe vợ nói như vậy anh không khỏi nghiêm mặt lại, hơi nghiêng mặt nhìn Giai Kỳ ôm con trai đang chậm rãi muốn đặt lên chiếc giường nhỏ, dáng vẻ bình tĩnh ngủ say, anh lại im lặng tiếp tục quay mặt cười đùa với con gái, thậm chí giả vờ muốn giành lấy bút máy cùng con gái, con bé vẫn không cho mình, trái tim của anh không khỏi tràn lên xúc động, nói: “Con gái tốt, sau này tất cả mọi thứ của ba đều là của con, tài liệu cũng để cho con ký!”

Phốc! Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không nhịn được cúi mặt phì cười, trong nhà này anh là người nghèo nhất!

Trang Hạo Nhiên vẫn ôm con gái trong ngực, nhìn con gái ngủ say, lông mi thật dài phủ xuống, thật khéo léo, anh hơi nhếch môi cười nói: “Công chúa nhỏ của ba, ba đặt tên gì cho con hay nhỉ? Nghe ông nội nói phải đặt tên mụ trước, tên gì đây? Ba cảm thấy tên của mẹ dễ nghe nhất—”

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên ôm con gái trong ngực, dáng vẻ vẫn rất đẹp trai, trái tim của cô lại hơi ngọt ngào nhộn nhạo.

Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua, Trang Hạo Nhiên ôm con gái trong ngực, quả thật yêu thích không buông tay, thậm chí bà cụ Chu dẫn thầy tử vi tướng số đi vào làm lễ chào đời cho hai bảo bối, anh cũng không nở để xuống, Đường Khả Hinh cũng hết sức căng thẳng nhìn thầy tử vi tướng số tay cầm dao nhỏ rất sắc bén nhẹ nhàng cắt một nhúm tóc của con trai, chỉ sợ sẽ làm con trai bị thương, chỉ là thời gian gần tới đêm, hôm nay cô sinh xong, người hơi có chút mệt mỏi, chờ xong lễ chào đời, không nhịn được cơn buồn ngủ, chậm rãi nằm trên giường ngủ say, mà lễ chào đời nhà họ Trang nhất định phải mở đèn sáng rực cúng lễ ba ngày, Ân Nguyệt Dung và dì Lý cùng mọi người cũng đã trở về nhà lo việc, lập tức cả phòng bệnh trở nên yên tĩnh, hai bảo bối cũng được y tá đưa vào phòng trẻ, vẫn yên tĩnh ngủ say—

Lúc này, ánh trăng giống như chiếc đĩa bạc chậm rãi nhô lên, tầng mây bồng bềnh giống như điệu múa trên trời theo gió mát thổi đến—

Trang Hạo Nhiên nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ngồi ở bên giường bệnh, cúi mặt cẩn thận nhìn khuôn mặt ngủ say của vợ, có lẽ thật quá mệt mỏi, hơi thở cô giống như hãm sâu ở trong giường nệm trắng tinh làm người nghe không khỏi đau lòng, người đàn ông này cười dịu dàng, vừa ngắm nhìn vợ, vừa vươn tay nhẹ nhàng kéo nệm trắng tinh phủ trên người của cô, lại đưa tay vén sợi tóc bên mặt cô, cảm nhận sự rung động cô gái này lần đầu làm mẹ mang đến cho mình —

Lập tức, một cơn gió hơi mạnh thổi qua, ánh trăng giống như biến mất ngay, chờ đón từng tia chớp bên kia chân trời, dường như sấm muộn vừa muốn đánh xuống, anh nhanh chóng đứng lên đi tới trước cửa sổ sát đất đóng chặt cửa sổ, lại đứng đứng yên ở bên ban công một lúc, cảm giác tiếng sấm kia đến gần, anh lập tức quay người lặng lẽ đi ra ngoài phòng bệnh, nhanh chóng đi tới hai phòng trẻ ở hai bên hành lang, bởi vì y tá đặc biệt nói em gái dần dần thích ứng vòng tay của mẹ và ba, có thể tạm thời tách ra khỏi anh trai, để cho bọn chúng ngủ riêng, nghỉ ngơi tốt hơn—

Anh im lặng cất bước đi tới phòng em gái, cách cửa sổ thủy tinh trong suốt nhìn bảo bối quả nhiên rất ngoan ngoãn ngủ say, trong tay vẫn nắm cây bút máy, anh hơi nở nụ cười, hai tròng mắt lóe lên, lẳng lặng trầm tư trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi xoay người nhìn phòng trẻ của con trai, tường kính trong suốt lại chậm rãi đóng lại, bên trong phòng chỉ có ánh đèn nhỏ màu xanh dương đang nhấp nháy, anh đứng yên ở ngoài cửa im lặng do dự suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới bước tới, nhẹ nhàng vặn khóa tâm, mở cửa đi vào trong phòng trẻ —

Trên chiếc giường nhỏ màu xanh nhạt, bảo bối rất đẹp trai mềm mại nằm đó, hai mắt nhắm chặt, miệng nhỏ mím chặt, thật yên ổn ngủ say, đã lộ ra khí chất cao quý bình tĩnh quá sớm, chỉ là đôi tay nắm nhẹ biểu hiện nó vẫn có chút cô đơn vô dụng, dù sao mới rời khỏi tử cung dịu dàng của mẹ không tới 24 giờ — Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi tới bên giường trẻ, hai mắt lóe ra ánh sáng mạnh liệt, cúi mặt thật sâu ngắm nhìn dáng vẻ lẳng lặng ngủ say của con trai, nghĩ đến tương lai nó sẽ là người thừa kế tập đoàn Hoàn Cầu, anh lại hơi thở dốc, lồng ngực tràn đầu bầu lửa nóng và cuồng nhiệt nhưng vẫn cố gắng kềm chế, lần đầu làm cha cũng sẽ hoang mang, rốt cuộc nên dạy dỗ con trai như thế nào mới có thể để nó nhẹ nhõm mà vui vẻ lớn lên—

Trang Hạo Nhiên đè nén một chút nặng nề và lo âu trong lòng, quay trở lại niềm vui của người làm cha lần đầu tiên, nương theo ánh đèn xanh dương xuyên qua, chăm chú nhìn đôi mắt hết sức thu hút của con trai, cái mũi cao cao, miệng mím chặt, vừa nhìn là biết đứa bé có cá tính, thật sự rất đẹp trai, tất cả mọi người nói nó giống mình— Người đàn ông này không nhịn được nghẹn ngào nở nụ cười, lại cúi người xuống vươn tay thật dịu dàng nắm nhẹ bàn tay nhỏ xíu của con trai —

Không ngờ, trời sinh máu mủ, một giọt máu đào hơn ao nước lã, dường như khi tiếng sấm đến gần bảo bối này chậm rãi mở bàn tay nhỏ xíu nắm nhẹ ngón tay cha, giống như không cần cây bút máy, cũng có thể cảm nhận được ý tứ thừa kế của cha, bàn tay nhỏ xíu nắm thật chặt, thật chặt—

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lập tức tràn lệ, cảm nhận bàn tay nhỏ xíu giống như đã có thể thấu triệt ý thức trách nhiệm mạnh mẽ, bằng tình thương của người cha, anh gần như xúc động đau lòng, rất dịu dàng nói: con yêu, chỉ vì hạnh phúc của con, cha chấp nhận gánh vác sự nghiệp cho đến ngày bạc đầu, bởi vì đây là quá trình vừa nặng nề vừa đòi hỏi sự chịu đựng gian khổ nhất —

Đứa bé trai giống như nghe hiểu được lời của cha, bàn tay nhỏ xíu vẫn nắm chặt tay của anh, thật kiên định không buông ra.

Một bóng người chậm rãi xuất hiện tại trong phòng bệnh, Đường Khả Hinh cảm động hai mắt tràn lệ tựa vào cạnh cửa, nhìn chồng cúi người vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ xíu của con trai, hát bài hát học được từ quê của Tiểu Nhu, dịu dàng xúc động hát ru: Bầu trời đêm buông xuống, những vì sao lấp lánh, đôm đốm bay, đôm đốm bay, anh đang nhớ nhung ai— Sao trên trời rơi lệ, hoa hồng trên đất héo khô, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có em kề bên—

Nước mắt của cô rào rào chảy xuống, nhưng vẫn thật cảm động xoay người, mỉm cười đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.