Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1362

trước
tiếp

Chương 1362: KẾT THÚC (102)

Sau khi hai đứa bé chào đời lập tức trở thành chuyện lớn trong cả thành phố, rất nhiều phóng viên lập tức như bầy ong kéo tới bệnh viện, háo hức có được tin tức trực tiếp, hai đầu bếp trưởng của nhà họ Trang, nhà họ Tưởng lập tức bắt đầu bận rộn, chuẩn bị nấu bữa tiệc lớn cao cấp nhất trong tháng, mà rất nhiều người giúp việc nhà họ Trang lại nhanh chóng sửa sang lại hai căn phòng trẻ em, dọn dẹp lại phòng ngủ của Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, trên giường ngọc đặt rất nhiều vị thuốc hái từ chỗ bác Phúc, bởi vì Đường Khả Hinh có bệnh cũ, do vậy trong tháng phải hết sức cẩn thận, những người nổi tiếng của giới chính trị doanh thương trong thành phố nghe nói vợ của Tổng Giám đốc Hoàn Cầu sinh thai rồng phượng cũng tỏ ý chúc mừng, ngay cả hoàng gia Anh nghe nói chuyện mừng này cũng lập tức mong muốn tương lai bọn họ có thể về nước làm lễ rửa tội, mà Ủy viên Trương cùng Tô Điềm Thần thậm chí dựa theo lễ nghi truyền thống Trung Quốc đã tặng món quà bí mật “Giữ bình an” cho đứa bé.

Lúc này, bệnh viện càng cực kỳ náo nhiệt, bà cụ Chu đã dẫn mười người giúp việc bưng mười món bánh ngọt với đủ loại hương vị đủ loại màu sắc do đầu bếp đã nấu nướng xong, thậm chí có thể nhìn thấy một con bướm bồng bềnh trên chén cơm rượu, gia đình càng giàu có càng dạy làm việc thiện để phúc cho đứa bé, người mẹ sau khi sinh xong trước hết vì phúc dày của đứa bé ăn cơm rượu của hàng trăm gia đình, ngụ ý để đứa bé khỏe mạnh bình an lớn lên, mà phòng bệnh VIP của Đường Khả Hinh cấp bậc chăm sóc đặc biệt, càng cực kỳ náo nhiệt, đám người lớn đi vào phòng bệnh trước hết cám ơn Đường Khả Hinh, đều thương tiếc cho cô vất vả, nhất là Trang Tĩnh Vũ, vui mừng cười không khép miệng, thậm chí nói cô con dâu này quả thật làm người thương yêu, nhà họ Trang chúng ta cũng không biết phải thưởng cho cô cái gì mới không phụ lòng cô vất vả, thật sự chịu khổ—

Đường Khả Hinh mặc quần áo bệnh nhân màu xanh dương, tóc dài thắt bím đến eo, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng cười hạnh phúc và xúc động, tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, nhìn đám người lớn, vẫn có chút suy yếu không còn hơi sức cười nói: “Không vất vả, nhìn hai đứa bé ra đời khỏe mạnh, đau đớn hơn nữa cũng xứng đáng—- Mà còn được ba mẹ thương yêu như vậy, con càng may mắn.”

Đường Chí Long nghe lời nói khéo léo hiểu chuyện của con gái, hai mắt ông đã ngấn lệ, lúc nảy trong mọi người chỉ có ông im lặng nhất, thật ra nhìn thấy con gái đau đớn và chịu khổ như vậy, trong lòng của người làm cha cũng vô cùng đau đớn, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói, hôm nay thấy con gái sinh xong, nói ra những lời này, ông hết sức an ủi mỉm cười gật đầu.

Lúc này Trang Hạo Nhiên thật xúc động ôm chặt vợ, hết sức che chở và thương yêu, thỉnh thoảng cúi đầu đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô cũng không để ý người lớn có ở đó hay không, không ngừng ôm ôm hôn hôn, nhớ tới dáng vẻ đau đớn và dũng cảm của vợ vừa qua, anh liền không nhịn được kiêu ngạo và tự hào, không ngừng an ủi vợ, nói thật giỏi, lúc này, Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, còn có Lâm Sở Nhai cùng mọi người cũng rối rít vui vẻ đi vào, mà Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ cầm hai bó hoa hồng đỏ tươi đẹp, cũng nở nụ cười đi tới—

Ân Nguyệt Dung lại kêu mọi người tránh ra một chút, lập tức nở nụ cười nhận lấy cơm rượu bà cụ Chu bưng tới, tự mình đút cho con dâu, càng đút, càng vui vẻ, mặt mày hớn hở khen ngợi.

Mọi người lại vui vẻ bật cười một hồi.

Lúc này, Dĩnh Hồng và Giai Kỳ tươi cười bước vào nói với mọi người bên trong phòng bệnh: “Thưa các ông các bà, cậu chủ cùng mợ trẻ, cả cậu nhỏ cùng cô nhỏ đã kiểm tra thân thể xong, tắm rửa xong rồi, bác sĩ và y tá cũng nói mọi người có thể đi xem một chút.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Ân Nguyệt Dung sáng lên, cười vui vẻ nói: “Thật sao?”

Trang Hạo Nhiên thật xúc động ngẩng đầu nhìn mấy bác sĩ cùng y tá tự mình đi vào gật đầu xác nhận, nghĩ tới mới vừa vợ sinh xong, hai đứa bé cũng đã được ôm đi ra phía sau phòng sinh để làm chăm sóc sức khỏe và tắm rửa, chưa được nhìn thấy máu mủ ruột thịt của mình, thật ra từ đầu đến giờ, anh vẫn luôn sôi trào và căng thẳng—

Đường Khả Hinh rất hiểu tâm trạng của chồng, liền mỉm cười ngọt ngào nắm nhẹ tay của anh, cố ý tạo sự hồi hộp nói: “Đi xem con một chút đi, thật là kì lạ, rõ ràng là đôi song sinh nhưng mặt mũi tuyệt đối không giống nhau, dường như em gái hơi tinh nghịch, anh trai thì hơi nhã nhặn hơn nhưng cũng rất đáng yêu!”

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười xúc động, cúi đầu nhìn vợ một cái liền chậm rãi gật đầu, trước hết căn dặn bà cụ Chu cùng mọi người chăm sóc Đường Khả Hinh thật tốt, mình cùng những người lớn đi tới phòng trẻ, Ân Nguyệt Dung đi nhanh nhất, Trang Ngải Lâm đứng ở một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ của mẹ như vậy không nhịn được bật cười!!

Phòng trẻ, các y tá mặc áo y tá màu xanh nhạt, tươi cười đứng hai bên tường kính của phòng trẻ, lập tức kéo bức màn màu xanh dương, lập tức kéo rèm lụa màu hồng, mở những ngọn đèn nhỏ li ti màu xanh dương, hơi ấm chậm rãi tràn ra, cùng lúc chiếu về phía một chiếc giường trẻ thơ màu hồng nhạt, trên chiếc giường nho nhỏ này rõ ràng nằm hai đứa bé vô cùng xinh đẹp đáng yêu, bọn chúng cùng mặc quần áo nhỏ theo phong cách England do cô của mình tự tay may lấy, thật mềm mại tựa vào nhau, nhất là thân thể của em gái còn muốn nghiêng người sát anh trai, chóp mũi nho nhỏ chạm nhẹ vào quần áo anh trai mới bằng lòng ngủ yên—

Nghe nói sau khi sinh ra em gái không ngừng ầm ĩ khóc thét, các y tá đều rất ngạc nhiên, cho đến khi mang bảo bối nhỏ dựa sát vào ở bên cạnh anh trai, cô bé mới bằng lòng ngủ yên, lông mi thật dài của nó khẽ rũ xuống, lỗ mũi ửng hồng đáng yêu, cái miệng nhỏ khẽ mím lại thỉnh thoảng bĩu ra, bàn tay nhỏ xíu non hồng linh động hơi có một ít móng tay nhỏ, thỉnh thoảng ưỡn người, thậm chí níu nhẹ quần áo của anh trai—

“Trời ơi—” Ân Nguyệt Dung nhào tới trước cửa sổ thủy tinh, hai tròng mắt tràn lệ nhìn thân thể của hai bảo bối nhỏ trong tường kính, nhất là nhìn bàn tay nhỏ xíu của em gái níu nhẹ quần áo anh trai, mà anh trai ngủ rất bình thản, tuy rằng vẫn còn non nớt hồng hồng, nhưng có thể cảm nhận đây là một đứa bé chững chạc ngoan ngoãn, hai mắt ngủ say nhắm chặt, lỗ mũi cao cao hếch lên, đôi môi mím nhẹ, dáng vẻ rất bình tĩnh cao quý —

Ân Nguyệt Dung đã khóc không thành tiếng, nước mắt ào ào rơi xuống, nhìn đứa bé trai này thật sự giống như đúc con trai mình khi còn bé, khóc nghẹn ngào nói: thật sự rất đáng yêu—-

Lúc này Trang Hạo Nhiên thật xúc động căng thẳng đứng ở bên tường kính, nhìn hai đứa bé thật mềm mại đáng yêu tựa vào nhau yên tĩnh ngủ say, tuy rằng còn chưa nhìn thấy rõ hình dáng khuôn mặt, nhưng dáng vẻ mềm mại ngộ nghĩnh thật sự làm cho người ta vừa nhìn trái tim đã tan chảy, nhất là bộ dáng đáng yêu của em gái, miệng mím chặt, hai bàn tay nhỏ xíu ôm nhẹ anh trai, lộ ra cuộc đời ngọt ngào khó nói hết, cho tới bây giờ cũng không có cách nào hình dung khoảnh khắc làm người yêu thích và hạnh phúc như vậy, ngay lúc này, đôi mắt người đàn ông này vừa rưng rưng, vừa xúc động vừa muốn cười, thật hận không thể lập tức ôm bọn chúng, lồng ngực cuồn cuộn tràn đầy vô hạn tình thương của cha —

Đám người Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc, Diệp Mạn Nghi cùng Đường Chí Long cũng rối rít chạy tới, nhìn hai bảo bối nhỏ cũng không nhịn được cười cảm động.

“Chúng tôi có thể ôm đứa bé không?” Ân Nguyệt Dung ngẩng đầu lên nhìn y tá, dùng ánh mắt rất thiết tha.

“Có thể, nhưng phải cẩn thận một chút—” Y tá nở nụ cười xoay người đi vào trong phòng trẻ, ôm anh trai lên trước, liếc nhìn bộ dáng bình tĩnh thản nhiên của nó, mới bước ra phòng bệnh.

Ân Nguyệt Dung lập tức vui mừng đến nói không ra lời, nhanh chóng vươn tay dịu dàng ôm lấy bảo bối này, khi ôm chặt vào trong ngực, trái tim giống như chợt tan chảy, cúi xuống nhìn đứa bé ngủ say vẫn vô cùng yên tĩnh và ngoan ngoãn, ngay cả bàn tay nhỏ xíu giơ lên cũng thật tao nhã, mọi người nhìn thấy đều hết sức kinh ngạc cười lên tiếng, nhất là Diệp Mạn Nghi nhìn cũng không nhịn được vui mừng đến nức nở rơi lệ, Đường Chí Long cẩn thận nhìn bảo bối này, vừa nhìn vừa cười nói: “Ừm, bộ dáng của bảo bối này cũng thật giống Hạo Nhiên, nhưng tính tình không quá giống—”

“Anh trai hơi yên tĩnh!” Ân Nguyệt Dung vui đến giống như mình sinh ra, ôm lấy bảo bối, vừa cười vừa nhìn Tưởng Vĩ Quốc đứng ở một bên thật yên lặng, cười liếc mắt nhìn cháu trai, bà im lặng ôm bảo bối đi tới trước mặt của ông, rất sảng khoái nói: “Này! Ông ôm chút đi!”

“À! Nhỏ như vậy, ôm không được!” Tưởng Vĩ Quốc cố ý quay mặt đi, giả vờ nghiêm trang, nhưng lại không nhịn được quay đầu lại liếc cháu trai một cái, quả thật rất xinh đẹp, mềm mại ngộ nghĩnh, dáng vẻ cao quý hiếm có.

“Ôm đi!!!” Hôm nay Ân Nguyệt Dung thật hào phóng, không ngừng tươi cười đưa cho ông.

Tưởng Vĩ Quốc nghe Ân Nguyệt Dung nói vậy, thật không phải trêu chọc mình, trong cuộc đời, khi biết ở Khả Hinh mang thai mười tháng, trong lòng mình kích động dường nào, bây giờ nhìn thấy hai đứa cháu xinh đẹp đáng yêu như vậy, dĩ nhiên kích động, nên không cưỡng lại được lời của Ân Nguyệt Dung, sau khi tâm trạng ông nội ôm cháu trổi dậy, mới vừa muốn vươn tay —

Ân Nguyệt Dung đã ôm cháu trai quay người đi, đặt vào trong ngực Diệp Mạn Nghi, hai người cười ha ha.

Tưởng Vĩ Quốc nghiêm mặt, lập tức thật tức giận nhìn Ân Nguyệt Dung nhưng lại không nhịn được tới gần vợ, cùng nhau cúi mặt nhìn đứa bé, thậm chí vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ xíu mềm mại thì đứa bé đang ngoan ngoãn ngủ đã tỉnh lại cũng không nhịn được mở nhẹ tay nắm ngón tay của ông nội, Tưởng Vĩ Quốc lập tức hưng phấn đến cười ha ha thoải mái, nói: “Hả, bảo bối này— Nhìn một cái cũng biết ông nội nắm tay của nó—”

Diệp Mạn Nghi cũng cười không ngậm miệng được.

Trang Hạo Nhiên thật xốn xan kích động đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn y tá ôm con gái của mình đưa đến trước mặt của mình, trái tim của anh đập thình thịch, thậm chí căng thẳng lo sợ mình ôm không được, nhưng vẫn vô cùng dịu dàng, thật cẩn thận đưa tay ôm con gái, để thân thể nhỏ bé của nó tựa nhẹ vào trong ngực của mình, kinh ngạc cúi mặt nhìn con gái nằm ở trong tã lót màu hồng nhạt, khuôn mặt ngoan ngoãn ngủ say, nhất là dáng vẻ ngộ nghĩnh khi nắm chặt bàn tay nhỏ xíu, trái tim của anh tan chảy, thật sự vừa muốn khóc vừa muốn cười ngẩng đầu vội vàng nhìn cha mình nói: “Ba! Mau đến nhìn xem! Bộ dáng của con bé có giống con không?”

Trang Tĩnh Vũ cũng lập tức mỉm cười đi tới, nhìn bộ dáng thật yên tĩnh của bảo bối nhỏ, thỉnh thoảng tay nhỏ nắm nhẹ, đôi môi hơi mím lại, cũng nhìn ra cô bé hết sức hoạt bát đáng yêu, liền nở nụ cười nói: “Em gái giống Khả Hinh, nhưng tính tình quả thật hơi sổi nổi giống con.”

“Ha ha ha ha ha—” Trang Hạo Nhiên cực kì cao hứng, ôm lấy con gái cũng không biết nên nói gì, cảm giác con gái mềm mại êm ái đều muốn tan vào trong tim mình, anh vừa cười vừa ôm con gái, cúi mặt dùng lỗ mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ngộ nghĩnh của con gái, cảm giác đôi môi nó khẽ nhúc nhích như muốn bú sữa, anh kích động bật cười, thấy đám người Lâm Sở Nhai cũng chạy tới, anh vừa nghĩ đến chuyện gì, thật căng thẳng nói: “Không được!! Bắt đầu từ bây giờ, tôi phải phái mười vệ sĩ bảo vệ tốt cho con gái của tôi! Chẳng may nó gặp phải đàn ông khi dễ nó thì làm thế nào?”

Vừa nói ra lời này, mọi người lập tức cười ha ha.

Lúc này Ân Nguyệt Dung lại ôm cháu trai đưa đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Hạo Nhiên, nhìn xem con trai của con rất đẹp trai, lỗ mũi cao dường nào?”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hơi nghiêm mặt liếc nhìn bảo bối này vẫn nhắm chặt mí mắt ngủ say, cái miệng nhỏ mím chặt, anh chỉ ừm một tiếng, liền ôm con gái cười thích thú đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.