Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1351

trước
tiếp

Chương 1351: KẾT THÚC (91)

Cho nên, tưởng tượng thì tốt đẹp, thực tế lại rất tàn khốc!

Trang Hạo Nhiên trái chờ vợ, phải chờ vợ, cũng không có nhìn thấy cô trở lại, thời gian đều đã qua gần nửa giờ, anh đã không nhịn được bước ra khỏi phòng, nghĩ tới cha mẹ có thể bởi vì thật vui mừng sẽ lôi kéo cô trò chuyện, không ngờ anh đi đến gian phòng cha mẹ, nghe nói Khả Hinh đi rồi, đi chúc chị ngủ ngon— Anh liền nghi ngờ đóng cửa phòng, đi đến tầng lầu chỗ của chị gái ở xa hơn, nhưng chị nói Đường Khả Hinh chúc ngủ ngon xong, người đã đi khỏi—

Lúc này anh mới giật mình, nhìn chị gái mặc áo ngủ, nói: “Chị— Chị nói— Chị nói cô ấy đã sớm đi khỏi? Cô không trở về phòng, cô đi đâu?”

Vẻ mặt Trang Ngải Lâm cũng lộ ra nghi hoặc, nhẹ nhàng buộc xong dây váy ngủ, nói: “Tôi cũng không biết, cô nói xong đi ngay, không có trở về phòng? Có thể đi ra ngoài tản bộ không?”

“Tản bộ trễ như thế? Đây là mùa thu, cô không có mặc quần áo gì, liền trực tiếp đi ra ngoài tản bộ, chẳng may cảm lạnh thì sao?” Trang Hạo Nhiên nghe vợ biến mất, anh lập tức căng thẳng, vội vàng gọi người giúp việc cả nhà, nói mợ trẻ không thấy, để mọi người nhanh chóng đi tìm một chút! Căn dặn một tiếng, người giúp việc cả tòa biệt thự nhà họ Trang đang căng thẳng tìm người.

Một hành lang tối tăm có một bóng dáng lẻ loi, không ngừng đi tới đi lui ở bên ngoài giữa hai gian phòng, thỉnh thoảng hỏi nhỏ: “Có ai không? Có ai không?”

Đường Khả Hinh cảm thấy xung quanh có hơi lạnh, nhẹ nhàng khoác áo choàng lông thỏ lên người, dựa vào cảm giác, nhanh chóng cất bước đi vòng quanh hành lang các nơi đi tới trước, đột nhiên phát hiện phía trước có ánh đèn nhưng lại biến mất rất nhanh, dần dần, cô bắt đầu có chút căng thẳng, bước chân đi về phía trước càng nhanh, dưới chân không khỏi loạng choạng một cái, cả thân thể nhào vào trong một gian phòng, cô sợ hãi kêu lên, tay vô thức nhấn công tắc mở đèn bên tường, còn chưa kịp hoàn hồn liền bị cảnh vật trước mắt làm khiếp sợ ngây dại.

Ở giữa gian phòng sang trọng kiểu châu âu rõ ràng là hai chiếc đèn thủy tinh cao hai mét được tinh chế thành cây nho uốn lượn có tuổi đời hàng trăm năm, ở trong ánh sáng xanh dịu dàng, thân cây nho này trông có vẻ xinh đẹp, xanh biếc và mạnh mẽ, trên giá sách xung quanh đặt các bộ sách rượu đỏ của các nước trên thế giới, tầng hai còn có dụng cụ chuyên ổn định nhiệt độ kho rượu, trước bàn sách cổ đặt một khung hình ngọt ngào của cô gái mặc trang phục kỵ sĩ, tay cầm chứng thư, phía sau cửa sổ sát đất hình vòm, đặt ghế nằm da thật màu xanh sậm, trên bàn trà bên cạnh ghế nằm cũng đặt một khung hình, là ảnh cưới hai người chụp ở Cambridge, khi đó Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng và quần tây trắng, vô cùng hấp dẫn kéo bàn tay nhỏ bé của vợ bước tới phía trước, cây táo đã chứng kiến tình yêu của bọn họ đang tiếp tục chậm rãi lớn lên —

Nụ cười của anh, mãi mãi là huyền thoại.

Đường Khả Hinh có hơi kích động đi trước khung hình lồng kính bên ghế nằm màu xanh đậm, chăm chú nhìn ảnh cưới, lẳng lặng nhìn cũng có thể cảm nhận được một chút thâm tình ngọt ngào lan ra đến cả phòng đọc sách—

Cửa phịch một tiếng bị đẩy ra!!

Trang Hạo Nhiên thở hổn hển căng thẳng đứng ở bên cửa phòng đọc sách, thấy vợ quả nhiên bình yên đứng ở bên trong, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đường Khả Hinh lập tức xoay người, chăm chú nhìn dáng vẻ nóng lòng của Trang Hạo Nhiên, hai tròng mắt của cô lập tức lộ ra ánh sáng dịu dàng như nước.

Lúc này dì Lý dẫn đám giúp việc gấp gáp chạy tới, thấy mợ trẻ quả thật ở trong phòng đọc sách, tất cả đều yên lòng thở phào nhẹ nhõm.

Trang Hạo Nhiên thở dốc, nhìn Đường Khả Hinh một lúc lâu, có lẽ hiểu suy nghĩ trong lòng cô, nhưng vì mới vừa lo lắng quá mức, căng thẳng bước nhanh tới trước, không nói hai lời bế ngang cô lên, thậm chí cảm nhận thân thể của cô hơi lạnh lẽo, đau lòng liếc cô, mới nhanh chóng ôm cô đi về phía phòng ngủ chính—

Đường Khả Hinh không nói gì, không quan tâm mọi người đang nhìn, ôm cổ Trang Hạo Nhiên, nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh.

Trang Hạo Nhiên tiếp tục ôm Đường Khả Hinh đi về phía trước, vừa đi vừa giống như lơ đãng nói: “Anh nói— Trang phu nhân— Có muốn che mặt lại hay không?”

Đường Khả Hinh đang nhìn ngây ngốc, nghe được Trang Hạo Nhiên nói vậy, liền sững sờ đáp: “À?”

Trang Hạo Nhiên cười như không cười, nhìn Đường Khả Hinh nhàn nhạt nói: “Em chúc bố chồng, mẹ chồng ngủ ngon, sau đó lại lạc đường trong nhà mình, sau này có muốn làm tấm bản đồ cho em hay không? Hay mở đèn pin cầm tay—-?”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, mặt đỏ bừng, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn dì Lý cùng người giúp việc đang chắn ở trong hành lang thật dài nhìn mình cười trộm, lúc này cô mới phát hiện mình mất hết mặt mũi, vội vàng cúi đầu chôn ở trên bả vai Trang Hạo Nhiên.

Phốc! Tất cảm mọi người đều không nhịn được bật cười, ngay cả Trang Ngải Lâm cũng đứng ở đó, bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười nói: “Thật giống mẹ chồng của cô đấy, nửa đêm tân hôn đi dạo, thiếu chút nữa nhảy vào trong hồ nhân tạo.”

Cửa phòng ngủ, lập tức mở ra.

Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh đi trở về phòng ngủ, thật cẩn thận đặt cô xuống, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhấn khóa tâm, lúc này mới chậm rãi xoay người, thở phào, bất đắc dĩ nhìn vợ—

Đường Khả Hinh trở lại phòng cưới ấm áp vui mừng, cảm nhận hương thơm của hoa bách hợp và hoa hồng ở khắp nơi nở rộ tình ý miên man, mà trên cái bàn tròn kiểu châu âu bánh ngọt vẫn ngọt béo, rượu giao bôi tân hôn đã được mở ra, mà trong LCD ở phía trước đang phát hình ảnh buổi hôn lễ hôm nay, vừa lúc phát sóng hình ảnh thâm tình rung động của gần một ngàn cô gái biểu diễn《Châm ngôn tình yêu》hôm nay, hai tròng mắt cô lóe lên ánh sáng kích động, xoay người nhìn người đàn ông trước mặt, biết anh chờ đợi lâu—

Trang Hạo Nhiên mỉm cười bất đắt dĩ, cất bước đi về phía Đường Khả Hinh, hơi nghiêng mặt dịu dàng im lặng ngắm nhìn cô.

Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.

“Tối nay là đêm tân hôn của hai chúng ta, anh chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, nặng nề đè nén cảm xúc của mình, khát vọng lẫn nhau thâm tình nhìn nhau, quá khứ mặc kệ xa cuối chân trời hay gần ngay trước mắt cũng không có cách nào đến gần em, hôm nay— Rốt cuộc mọi thứ đã được mọi người thừa nhận, nhưng anh lại phát hiện, không có bất kỳ lời nói nào có thể đại biểu cho cảm xúc kích động của anh vào lúc này. Anh chỉ muốn— Ở bên em, cẩn thận nhìn em, ôm em một chút— Mời Trang phu nhân ngài giơ cao đánh khẽ, lúc này tạm thời giao hết cho anh—” Trang Hạo Nhiên nhìn vợ ở trước mặt, lại nở nụ cười bất đắc dĩ nói: “Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, tối nay lúc náo động phòng cưới, anh liều chết ngăn cản mới không có dính bao nhiêu rượu— Là một người chồng, anh còn có thật nhiều chỗ muốn biểu hiện —”

Đường Khả Hinh nghe những lời nồng nàn như vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.

Trang Hạo Nhiên thật thắm thiết ngắm nhìn dáng vẻ mềm mại quyến rũ của Đường Khả Hinh, tim của anh cũng sôi trào kích động, cảm xúc đong đầy, không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng vân vê cằm vợ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng gọi: “Vợ— Vì tìm em, anh gấp đến độ sắp nổi điên, em cũng không có một chút bày tỏ sao? Ví dụ như hôn một chút— Hoặc ôm một chút—- Lúc nảy anh đang đợi em, nhưng không ngừng nghĩ tới em, chờ đợi em—”

Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, cảm giác cả thế giới giống như bị ngọt ngào nhộn nhạo, cô không nhịn được nhón nhẹ mũi chân, đưa hai tay ra kéo cổ chồng, cười tươi rạng rỡ thâm tình, nhẹ nhàng dịu dàng gọi: “Chồng— Cám ơn anh— Thật xin lỗi, em để anh lo lắng— Nhưng xin anh tin tưởng em—- Cho dù em đang ở nơi đâu cũng không ngừng nghĩ tới anh, chờ đợi anh—”

Trang Hạo Nhiên nghe được tiếng chồng, trái tim lập tức giống như bị tan chảy, trên mặt run rẩy nụ cười kích động và vui mừng, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được hai chữ như thế, nhưng lại ngọt ngào như vậy, anh không kìm nén được trong lòng sôi trào, ôm nhẹ thân thể của cô, vô cùng xúc động nỉ non nói: “Gọi một tiếng nữa — Anh muốn nghe—”

Đường Khả Hinh lại cười tươi rạng rỡ, cảm thấy trong lòng ngọt ngào có hơi căng thẳng, có lẽ biết kế tiếp sắp xảy ra, nhưng vẫn dũng cảm nhón mủi chân, ngọt ngào dịu dàng gọi một tiếng— “Chồng—-”

Trang Hạo Nhiên rốt cuộc nở nụ cười thật hạnh phúc cùng vui sướng, không nhịn được cúi mặt gọi một tiếng nhóc, liền ôm chặt thân thể mềm mại của cô, cúi mặt hôn mạnh môi ngọt của cô, mút đầu lưỡi của cô, hận không thể cùng cô gái trước mặt hòa thành một, đôi tay không ngừng vuốt nhẹ vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, chiếc áo ngủ tơ tằm nhẹ nhàng chảy xuống—

Đường Khả Hinh hơi đỏ mặt, khẽ chớp hai tròng mắt mộng mơ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, không nói chuyện, mà lập tức bế ngang cô gái, im lặng đi tới giường đỏ thẫm, tầng tầng màn che mạ vàng chậm rãi rũ xuống, ngăn cách phòng khách và phòng ngủ, cả phòng ngủ lập tức kín mít, phát ra mùi hương thoang thoảng ấm áp, ngọt ngào, từng đóa hoa bách hợp trắng tinh duỗi ra bên ngoài dâng hiến, thỉnh thoảng đụng phải mép giường vẫn có hơi xấu hổ—

Trang Hạo Nhiên ôm ngang cô gái trong ngực, thật cẩn thận đặt cô ở trên gường, lại cúi người ngắm nhìn cô mặc váy ngủ trắng tinh như cánh hoa anh đào, thân thể sạch sẻ gợi cảm nằm trên giường đỏ thẫm, xinh đẹp đến người ta thản thốt—

Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, nằm ở trên giường đỏ thẫm mềm mại, chân dài trắng nõn mê người, trượt nhẹ qua hoa văn xinh đẹp ngọt ngào trên nệm giường đỏ thẫm, cô ngẩng mặt, hai mắt ngượng ngùng, hơi thở mấy phần căng thẳng dồn dập, nhìn người đàn ông trước mặt.

Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Đường Khả Hinh, cuối cùng cười cảm tính, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi say mê ngửi nhẹ, mới nói: “Mùi vị này thật ngọt— Giống như mùi vị nhụy hoa sen trắng—”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong đầu giống như nổ tung, thật kích động sôi trào nhìn Trang Hạo Nhiên.

“Em sẽ phối hợp với anh sao? Anh muốn không chỉ là như vậy—” Trang Hạo Nhiên nói xong, tay giống như lập tức chạm được nhụy đóa hoa sen trắng, làm anh thở dốc thật sâu.

Đường Khả Hinh hơi mở hai tròng mắt màu hồng, mông lung mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, nở nụ cười ăn ý, nhìn từng đóa hoa hồng đỏ thẫm bên ngoài giường giống như lại muốn nở rộ chói lọi, nhẹ nhàng lay động, cô nuốt nhẹ cổ họng khô khốc, sâu kín nói: “Cả người của em, cả trái tim đều là của anh—”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cuối cùng hơi nở nụ cười hấp dẫn, vươn tay nắm cằm nhọn của cô nói: “Vợ, em thật dũng cảm —”

“Ưmh—” Trong màn lụa cuối cùng lộ ra tiếng cười ngọt ngào bí ẩn —


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.