Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1768

trước
tiếp

Chương 1768

“Mẹ kiếp! Gia Thành, cậu giỏi thật đấy!

Mau dạy tôi bí quyết khiến phụ nữ mang thai từ xa! Tôi cũng muốn cói”

Vì kết giám định ADN quá gây sốc, lật đổ cả tam quan, một khi Lương Khải đã vào được chủ đề của mình, anh ta cứ nói không ngừng.

Sau đó, Lưu Thiên Hàn không nghe thấy những gì Lương Khải nói, bây giờ, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, hai đứa nhỏ, là con của anh.

Nó là con của anh và Nhan Nhã Tịnh.

Thật vậy, những gì Lương Khải nói là chính xác, khi Nhan Nhã Tịnh mang thai, nếu anh thực sự là một người thực vật, anh không thể khiến cô mang thai.

Anh cũng biết tại saoeeNhan Nhã Tịnh lại có thai Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, cô bị Nhan Vũ Trúc hãm hại, vì sự cố, mà cô phát sinh quan hệ với Thiên Hàn.

Lưu Gia Thành đang là người thực vật không thể khiến Nhan Nhã Tịnh thụ thai, mà hai đứa nhỏ là con anh, cũng chính là nói, anh không thể nào là Lưu Gia Thành?!

Nhan Nhã Tịnh không lừa dối anh, anh thực sự là Lưu Thiên Hàn!

Với bằng chứng xác đáng trước mặt, cho dù anh không muốn tin rằng mình là Lưu Thiên Hàn đến mức nào, anh cũng phải thừa nhận rằng, anh thực sự không phải Lưu Gia Thành!

Thật buồn cười, nhận thức của anh ấy từ trước đến nay, đều sai lầm!

Anh lố bịch đến mức, còn nhầm lần về – việc, bản thân là ail Khi Nhan Nhã Tịnh ở bên anh, cô luôn muốn giúp anh lấy lại trí nhớ, nhưng còn anh thì sao? Anh chỉ biết hận cô vì đã coi anh là người thay thế Lưu Thiên Hàn, làm tổn thương cô bằng những lời nói và hành động tồi tệ nhất!

Đột nhiên, anh rất muốn ôm cô, anh muốn nói với cô, Nhan Nhã Tịnh, anh thật sự không phải Lưu Gia Thành, anh là… Thiên Hàn của em.

“Anh Gia Thành, anh sao vậy?”

Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn chết lặng tại chỗ như thể hóa đá, Cung Tư Mỹ đột nhiên có một linh cảm rất xấu.

Cô ta không quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa, cô ta nhào vào trong lòng anh, “Anh Gia Thành, anh nói gì đi? Bộ dạng này của anh, thực sự dọa em sợ đói Anh Gia Thành, nhìn em, nhìn em, đây là hôn lễ của chúng ta! Có chuyện gì với anh vậy?”

Lưu Thiên Hàn cứng ngắc cúi đầu, ánh mắt của anh, tê dại quét qua mặt Cung Tư Mỹ.

Người anh muốn ôm, không phải cô tal Anh dùng sức đẩy cô ta ra một cách không thương tiếc, Cung Tư Mỹ loạng choạng, nhưng không ngã.

Cô ta hoài nghi nhìn anh, “Anh Gia Thành, anh tỉnh táo chút được không? Anh đừng làm thế, xin anh đó, anh đừng làm thế, được không?”

Lưu Thiên Hàn không nói gì, ánh mắt anh từ từ rơi trên người Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, tâm trạng anh phức tạp hơn bao giờ hết, hai đứa trẻ trước mặt anh thực sự là máu thịt của anh, là máu thịt của anh và Nhan Nhã Tịnh!

Khi yêu Nhan Nhã Tịnh, anh có thể chấp nhận hai đứa trẻ này, đối xử chân thành với chúng, nhưng thực ra trong lòng anh lại ghen ty với em trai Thiên Hàn của mình, không ngờ, người mà anh luôn ghen ty bấy lâu nay, lại chính là bản thân anhI Đôi chân dài thẳng tắp bước sải về phía trước, anh không đợi được một giây nào nữa, anh nóng lòng muốn nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh.

Nhưng mà, anh vừa cất bước, Cung Tư Mỹ liền ôm chặt lấy anh từ phía sau.

“Anh Gia Thành, đừng đi! Anh Gia Thành, anh đừng đi, được không? Làm ơn, hôm nay là hôn lễ của chúng ta, anh không thể đi, Nước mắt Cung Tư Mỹ từng giọt từng giọt chảy xuống, từng chút một thấm ướt y phục trên lưng Lưu Thiên Hàn, giọng nói nghẹn ngào, “Anh Gia Thành, anh đã hứa cưới em rồi! Anh cũng không thể bỏ rơi em!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.