Một Thai Hai Bảo Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tông

Chương 44

trước
tiếp

Chương 44:

 

Đôi mắt Bắc Minh Mặc lóe sáng.

 

Cố Hoan cảm thấy trái tim mình đang đập rất mạnh.

 

“Vậy tôi cũng nói rồi mà, không được dùng quyền hành…”

 

“Lợi dụng cơ thể em phải không?” Cô còn chưa nói xong thì anh đã ngắt lời cô, “Anh biết. Nhưng Cố Hoan, bây giờ anh làm sao mà lợi dụng cơ thể em được, rõ ràng người bị lợi dụng là anh.”

 

“….” Lúc này, Cố Hoan mới nhận ra, lại bị Bắc Minh Mặc chơi một vó.

 

Cô phồng má nghiến răng một cách hung dữ. Sau đó, dùng giấy quấn quanh tay.

 

Người đàn ông kia đương nhiên không vui vẻ.

 

“Chết tiệt!” Ngay cả người nho nhã như Bắc Minh Mặc cũng không kiềm chế được mà trỏ nên thô bạo, nhưng hành động này của Có Hoan quả thật đang coi thường tự tôn của anh, anh nghiến răng, mắt híp lại đầy nguy hiểm, “Cố Hoan, anh còn chưa ghét tay em bản vậy mà em lại còn ghét anh.”

 

Có biết bao phụ nữ muốn còn không được vậy mà đến chỗ cô nó lại trở thành một hành động đáng xấu hồ.

 

Lần trước còn nói là đi khử độc răng còn lần này là lấy giấy quần quanh tay.

 

Điều này thật sự khiến nhị thiếu gia Bắc Minh phẫn nộ.

 

Cố Hoan nhìn thấy sắc mặt u ám của anh thì trong lòng cảm thấy vui mừng, sau đó giơ bàn tay quần chặt giấy lên nói: “Chủ tịch, anh có bệnh sạch sẽ, giống như tôi cũng có bệnh sạch sẽ đối với cái đó.”

 

Cô cố ý nhắn mạnh từ cái đó rồi nở nụ cười trên gương mặt xinh đẹp.

 

Sau đó cô dùng bàn tay quấn chặt giấy, thấp thỏm kéo quần của Bắc Minh Mặc ra.

 

Hôm sau trời vừa sáng.

 

Đêm qua Cố Hoan rất khó khăn mới có thể ngủ nên trời vừa sáng đương nhiên sẽ không dậy nỗi.

 

Mãi cho đến khi cô bị tiếng ồn làm cho tỉnh giác.

 

Mấy bác sĩ và y tá đến phòng bệnh.

 

Họ đang đứng quanh giường bệnh.

 

Y tá đang giúp Bắc Minh Mặc băng bó vết thương.

 

Bác sĩ đang bận kiểm tra một cách chỉ tiết cho anh.

 

“Bắc Minh tiên sinh, hiện tại chỉ số của ngài đều bình thường, vết thương trên người cũng không nghiêm trọng nữa, nhưng nhất định không thể để nước dính vào vết thương để tránh nhiễm trùng. Ngoài ra, vết thương trên chân của ngài rất nghiêm trọng, chúng tôi vẫn hi vọng ngài có thể ở lại viện để theo dõi thêm máy ngày. Bắc Minh tiên sinh, ngài thật sự quyết định sẽ xuất viện vào hôm nay sao?”

 

Lời nói của bác sĩ không nhận được sự phản hồi từ Bắc Minh Mặc mà bị làm phiền bởi giọng nói ngái ngủ.

 

“Xuất viện?”

 

Cố Hoan vội vàng từ sofa đứng dậy, đi dép chạy đến cạnh giường Bắc Minh Mặc với cái đầu rối tung.

 

Cô mở đôi mắt ngái ngủ nhìn chằm chằm người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề, thần thái rạng rỡ, cử chỉ toát ra khí chất quý tộc tao nhã, người đàn ông này thật sự rất rất rất đẹp trai.

 

“Bắc Minh…” Cô nhìn qua những bác sĩ và y tá bên cạnh lập tức đổi giọng, nhỏ nhẹ nói: “Chủ tịch, anh xuất viện sao?”

 

Bắc Minh Mặc liếc cái đầu như ổ gà của cô, nhăn mày tỏ vẻ không hài lòng, sau đó nhìn vào gương mặt vừa mới tỉnh ngủ của cô, có chút hồng hồng, rất đáng yêu. Con ngươi đen láy, trong veo.

 

Anh nhướn mày một cái, có chút ngạc nhiên vì bản thân anh không hề ghét dáng vẻ này của cô.

 

“Lẽ nào em muốn anh ngày ngày ở trong viện?”

 

“Nhưng nhưng nhưng anh mới nhập viện ba hôm.”

 

“Anh xuất viện cần em phê chuẩn sao?” Anh hừ lạnh nói, sau đó nói với Hình Hỏa đang đứng bên cạnh, “Đi lấy xe lăn tới đây.”

 

Hình Hỏa im lặng gật đầu.

 

Cố Hoan không khỏi trợn mắt, chỉ đành hỏi bác sĩ đứng bên cạnh, “Bác sĩ, xin hỏi anh ấy thật sự có thể xuất viện sao? Anh ấy bị tai nạn xe mà, sao chỉ ở viện ba ngày đã được xuất viện rồi? Nhỡ đâu anh ấy bị thương bên trong, mấy người còn chưa kiểm tra tới, nhỡ đâu xuất viện rồi anh ta về tây thiên thì sao?”

 

“Cố Hoan.” Bắc Minh Mặc nghiền răng, người phụ nữ này rốt cục là đang quan tâm anh hay đang nguyền rủa anh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.