Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 85

trước
tiếp

Chương 85: Cô quyến rũ tôi?

Vũ Linh Đan hoảng loạn đứng dậy, quấn lại chiếc khăn tắm. Ngay sau đó, một bàn tay đột ngột kéo qua, cô lại ngã đúng vào lòng Trương Thiên Thành không sai một li.

Dường như không khí lập tức trở nên yên lặng.

Tất cả động tác cũng đềudừng lại, bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của Trương Thiên Thành dần biến mất, thay vào đó là sự nặng nề, thâm sâu như biển cả. Còn sắc mặt Vũ Linh Đan thì trắng bệch, muốn vùng vẫy thoát thân.

Đương nhiên, Trương Thiên Thành sẽ không cho cô cơ hội này, lập tức trở mình, trực tiếp đè lên người Vũ Linh Đan.

Một tay kéo chiếc khăn tắm ra, chiếc khăn tắm trực tiếp bay ra, thân thể trơn bóng hoàn toàn lộ ra ngoài không khí. Nhưng Trương Thiên Thành không có tâm trạng tán thưởng, anh cắn lấy nụ hoa, cơ thể nhanh chóng nóng dần lên.

“Trương Thiên Thành, đồ khốn nạn!”

“Nếu như cô đã quyến rũ tôi, vậy thì phải chịu trách nhiệm”

Trương Thiên Thành nhắm mắt lại, như kẻ đói khát tìm thấy nguồn nước, đời nào chịu buông tay ra.

Trong đầu Trương Thiên Thành ngập tràn những bức ảnh cô khoe khoang, lả lơi trong bồn tắm, đến nỗi mà sau đó, anh đọc không vào.

chút tài liệu nào.

“Sáng mai tôi còn có cuộc họp, nếu không phải cô dụ dỗ, tôi vẫn đang ở trong phòng họp, Vũ Linh Đan, cô phải chịu trách nhiệm”

Trương Thiên Thành lặp lại một lần nữa.

Nụ hôn nóng bỏng và thô lỗ kéo dài suốt từ cổ xuống dưới, mặc dù Vũ Linh Đan không tình nguyện, nhưng cơ thể cô lại dễ dàng bị châm lửa. Kết hôn ba năm, họ vốn dĩ chưa từng trải qua kích tình, nhưng sau khi ly hôn nó lại diễn ra nhiều lần.

Số lần họ hôn nhau không vượt quá mười lần, hành động tiếp xúc cơ thể càng đơn giản mà lại càng thô bạo.

Vào lúc này, Trương Thiên Thành khó mà nhẫn nại tiếp được nữa, hết lần này đến lần khác trêu chọc điểm nhạy cảm của cô, cho đến khi người trong lòng không chịu nổi, trong miệng phát ra tiếng kêu nhẹ, anh không đợi nổi nữa mà tiến vào.

Cảm giác quen thuộc mang đến cho Trương Thiên Thành một niềm vui sướng bay bổng, rất nhanh lại biến thành sự rối loạn mất khống chế.

Hai người lăn từ trên ghế sô pha mềm mại xuống đất rồi trở lại giường, ngọn lửa chiến đấu không ngừng lan ra. Vũ Linh Đan đã sớm mất đi năng lực phản kháng, giống như con cá bị mất nước, vừa thống khổ lại vừa khó khăn muốn trở về biển cả.

“Có vẻ như, đêm nay người mà cô hẹn sẽ không đến đây rồi.”

Làm xong việc, Trương Thiên Thành vừa đeo thắt lưng vừa cười mà nói.

Vũ Linh Đan mặc dù mệt nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên, cái tát chưa kịp hạ xuống đã bị người đàn ông dùng sức giữ lấy.

Đôi mắt dài và hẹp lại khế nheo lại, lộ ra tia nguy hiểm.

“Vũ Linh Đan, cô dừng có mà trêu chọc tôi.”

“Cút!”

Chỉ một từ của Vũ Linh Đan, nhưng cô gần như đã dùng toàn bộ sức lực của cơ thể, đáy mắt sắc bén không chút che giấu.

Trương Thiên Thành giật giật khóe miệng, còn hơn cả sự phẫn nộ, sát ý nặng nề bộc phát ra, anh bước lên trước trực tiếp bóp chặt cằm cô, lạnh lùng nói: “Vũ Linh Đan, không có sự cho phép của tôi, cả đời này cô cũng đừng mong thoát khỏi tay tôi”

“Anh xem tôi như con chó của anh sao?”

Vũ Linh Đan cực kỳ tức giận, cầm cái gối đập tới.

Trương Thiên Thành không tránh, cái gối không có lấy một chút sức lực nào đập vào cơ thể, cuối cùng anh cười lạnh một tiếng: “Cô hiểu đúng rồi đấy. Thú cưng thì không có quyền lợi lựa chọn”

“Cút!

Vũ Linh Đan lại bị kích động lần nữa, đầu đau như búa bổ.

Bản thân Trương Thiên Thành cũng không định ở lại lâu nữa, sau khi bắt gian không thành công, anh ta sải bước bỏ đi.

“Choang” một tiếng, Vũ Linh Đan với lấy cây đèn và đập mạnh về phía cửa, nó vỡ toang ra đất, nhưng không cách làm thể làm dịu nỗi thống khổ trong lòng. “Ah” lên một tiếng, cô đau đớn vò đầu khóc ra tiếng.

“Khốn nạn!”

Vũ Linh Đan phẫn nộ mắng.

Nhưng chỉ tốn công vô ích thôi.

Ngày hôm sau, đôi mắt của Vũ Linh Đan sưng đỏ, cô rửa mặt súc.

miệng qua loa rồi đi làm.

Kết quả, vừa đến chỗ đợi thang máy ở sảnh, cô liền bị lễ tân chặn lại.

“Giám đốc Vũ, cô… Cô không được lên!”

Nhân viên lễ tân ấp úng.

Vẻ mặt Vũ Linh Đan vô cảm, nhàn nhạt hỏi: “Tại sao?”

Không làm sao tiếp lời được, vẫn là một nhân viên lễ tân khác nhìn không nổi mà giúp một tay: “Bởi vì, sáng nay, Tổng giám đốc Vũ đã lên tiếng. Không có sự cho phép của ông ấy, Giám đốc Vũ không được phép đến công ty”

là bị sa thải sao?”

Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng.

Hai nhân viên lễ tân liếc nhìn nhau, không nói lời nào.

“Nếu đã không bị sa thải, vậy tôi là chính nhân viên của công ty, dựa vào đâu không cho tôi lên, cô để tôi gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Vũ”

Vũ Linh Đan nói xong, lùi về sau hai bước, không chút do dự gọi vào.

điện thoại của Vũ Phong Toàn. Vừa mở miệng, giọng điệu của người nào người nấy cũng không tốt hơn là bao.

“Tổng giám đốc Vũ, chẳng lẽ, bố đang định sa thải con.”

“Vũ Linh Đan, không phải con lợi hại lắm sao, đều đã mua nhà bên ngoài rồi cơ mà? Nếu đã như vậy, nhà họ Lục nhỏ lắm, không thể chứa nổi vị Phật lớn như con đâu”

Vũ Phong Toàn tính tình quái gở, chắc chắn vẫn còn tức giận chuyện tối hôm qua.

Vũ Linh Đan tỏ ra lạnh lùng, biết rằng tức giận sẽ không giải quyết được vấn đề gì, tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy, tại sao bố không sa thải con? Cũng tốt, đúng lúc bên Á Đông đang có một dự án không tồi: “Vũ Linh Đan, con dám!”

Vũ Phong Toàn rất nhanh liền gắt gỏng.

Vũ Linh Đan cười lạnh hai tiếng, cảm thấy những gì ông ta nói thật là thú vị, cô càng nói: “Con chẳng có gì không dám làm cả, nếu không thể ở lại đây, thì tự khắc sẽ có chỗ khác”

“Bây giờ, lập tức lên đây cho bố, đừng nghĩ rằng con làm Á Đông kéo vốn qua, thì muốn Bạch Đẳng kính trọng.”

Nói xong Vũ Phong Toàn trực tiếp cúp điện thoại.

Không lâu sau, lễ tân cũng nhận được tin tức, nhìn Vũ Linh Đan càng thêm khó xử và thận trọng.

“Giám đốc Vũ, mời”

Nhân viên lễ tân giúp ấn nút thang máy.

Vũ Linh Đan nhanh chóng lấy lại sự tự tin trước đây của mình, trên đường đi có không ít người qua lại chào hỏi. Vũ Linh Đan vừa quay trở lại phòng làm việc của mình đã bắt đầu b; ộ Vũ Phong Toàn gọi cuộc điện thoại đến văn phòng, yêu cầu cô đến đó một chuyến.

Mười phút sau.

Vũ Phong Toàn đặt lên bàn làm việc ba tập tài liệu, trong đó có một bản dự án mà Vũ Linh Đan mới nộp lên. Vũ Linh Đan chỉ nhìn lướt qua: “Ba năm, con muốn bố bỏ ra thời gian ba năm để xây một tòa nhà, Vũ Linh Đan, não con có phải có vấn đề rồi không?”

“Con đã tính toán dựa trên thời gian ngắn nhất. Không có gì đảm bảo rằng sẽ xuất hiện những loại tình huống gì trong khoảng thời gian này, vì vậy ba năm đã là ngắn nhất rồi.”

Vũ Linh Đan kiên trì với ý kiến bản thân, nghiêm tức nói.

“Tám tháng, bố chỉ có thể cho con tám tháng”

Vũ Phong Toàn chỉ ngón tay vào cô, một mặt suốt ruột nói.

“Trước mắt chỉ tính tới việc làm nền móng, mua sảm vật liệu, thì cũng mất đến ba tháng trời, phần còn lại làm sao có thể hoàn thành được trong vòng nửa năm, trừ khi…

Mặt Vũ Linh Đan đen lại, ngữ điệu cũng theo đó mà thay đổi “Trừ khi cái gì…?”

Vũ Phong Toàn nghiêng người về phía trước, đặt cả hai tay lên bàn, nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan với đôi mắt sắc như móc câu, phóng ra sự uy hiếp.

“Trừ khi ăn bớt nguyên vật liệu, tất cả mọi thứ đều làm qua loa nhanh chóng thì mới có thể hoàn thành được.”

Vũ Linh Đan không chút sợ hãi, Vũ Phong Toàn muốn cô nói ra, thì cô chẳng có gì phải sợ.

“Khốn kiếp! Con nghĩ mình là ai!”

Vũ Phong Toàn bỗng dưng đập bàn, ngón tay run rẩy chỉ vào Vũ Linh Đan: “Con có biết con đang nói cái gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.