Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 84

trước
tiếp

Chương 84: Trương Thiên Thành mất khống chế

Đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Vũ Phong Toàn, Vũ Linh Đan chỉ lấy một chiếc khăn giấy, lau một cách qua quýt, không nói lời nào, lên tầng đeo túi sải bước lớn rời đi.

“Ngăn con bé lại cho tôi!”

Vũ Phong Toàn rít lên: “Nếu con dám bước ra ngoài, về sau tuyệt đối sẽ không có một vị trí nào cho con tại Bạch Đằng này đâu, con cũng sẽ không còn là người nhà họ Vũ nữa”

Với thân phận người nhà họ Vũ, Vũ Linh Đan căn bản không có chút thích thú nào. Nếu như không làm việc tại Bạch Đằng, vậy thì cái bến nhà họ Vũ và cô chẳng còn quan hệ gì nữa.

Vũ Linh Đan do dự một chút, Vũ Phong Toàn dường như đã tìm ra điểm yếu của cô. Cười lạnh một tiếng rồi lại ngồi xuống: “Con đừng cho rằng, sau khi có một chút quan hệ cùng thằng đàn ông mà con quyến rũ được, thì có thể đối nghịch bố. Không có sự cho phép của bố, bố sẽ không để con cùng thằng đó kết hôn đâu”

“Ngay cả đến cả Trương Thiên Thành, bố cũng không đồng ý?”

Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng. Trong con mắt kinh ngạc của Vũ Phong Toàn, Vũ Linh Đan sải bước rời đi.

Sau khi lên xe, Vũ Linh Đan xin mấy tờ khăn giấy để tiếp tục lau. Vũ Linh Đan cũng chỉ mỉm cười điềm tĩnh trước ánh mắt kinh ngạc của người tài xế.

Đã bỏ đi rồi, tất nhiên cô cũng sẽ không quay trở về nữa.

Trong công ty vẫn còn một số dự án của cô, chỉ cần không mắc sai lầm lớn, Vũ Phong Toàn không có lý do gì để sa thải cô.

Căn nhà có hai phòng đơn giản, rộng chưa đến một trăm mét vuông, ở khu vực có vị trí đẹp. Chỉ vậy nhưng đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm của Vũ Linh Đan.

Vào ban đêm, ngâm mình trong bồn tắm, thưởng thức thứ âm nhạc yên bình, Vũ Linh Đan đột nhiên cảm thấy đây mới chính là một Ngôi nhà thực sự.

Tuy nó không lớn nhưng thực sự thuộc về cô, cũng không bao giờ phải lo lắng về việc sẽ bị ai đó đuổi ra ngoài.

Vũ Linh Đan không nhịn được mà chụp một bức ảnh trong bồn tắm, gửi cho Công Nữ Hoàng San, cùng bạn bè thân thiết nhất chia sẻ quãng thời gian vui vẻ.

“Thành công!”

Vũ Linh Đan nhỏ giọng thì thầm.

Một giây sau, nụ cười trên mặt của Vũ Linh Đan đông cứng, cô vội ngồi dậy, cúi đầu nhìn Messenger, rồi nhanh chóng thu hồi.

Sau khi thu hồi thành công, Vũ Linh Đan thở phào nhẹ nhõm, nặng nề vỗ trán một cái, may mà Trương Thiên Thành không nhìn thấy, nếu không, cô sẽ không còn mặt mũi nào làm người mất.

“Tinh tinh!”

Âm thanh Messenger vang lên.

Trong lòng Vũ Linh Đan liền lóe lên một dự cảm không hay, thận trọng cẩn thận mở Messenger. Qủa nhiên, Trương Thiên Thành đã nhìn thấy rồi!

Bên kia, Trương Thiên Thành không có phản ứng gì nhiều, chỉ đơn giản là một dấu chấm hỏi.

Vũ Linh Đan nhanh chóng gõ chữ: ” Gửi nhầm, xin lỗi, thật là ngại quá”

Ở đầu dây bên kia, Trương Thiên Thành vừa mới kết thúc cuộc họp, trong tay còn một đống công việc chưa làm xong, sau khi nhìn thấy bức ảnh khỏa thân không chút che đậy, tâm trạng của anh thực sự rất khó tả.

Anh dành mười giây để suy nghĩ xem đây là ám thị gì của Vũ Linh Đan.

Kết quả là bức ảnh liền bị thu hồi.

Trương Thiên Thành rất không hài lòng, liền trả lời: “Gửi sai? Vũ Linh Đan, cô bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn có thể gửi nhầm được.”

Trước khi tin nhắn được gửi đến, Vũ Linh Đan đã vỗ trán mình không biết bao nhiêu lần. Cô biết rằng dù cô có giải thích thế nào đi nữa, Trương Thiên Thành cũng sẽ không tin rằng cô gửi nhầm.

“Nói thật với anh nhé, tôi chính là đã gửi nhầm, tôi cũng không nhàm chán đến mức mà gửi cho anh đâu”

Sau khi Vũ Linh Đan gửi xong liền đóng Messenger. Kết quả, tốc độ tay của Trương Thiên Thành đúng là không tầm thường, “ Tinh tinh” một tiếng, ba tin nhắn Messenger nối tiếp nhau được gửi đến.

“Cô gửi cho ai?”

“Thật không ngờ, cô có loại hứng thú này. Nửa đêm nửa hôm, cô gửi ảnh khỏa thân của mình cho tên đàn ông khác, Vũ Linh Đan, tôi thực sự đã xem thường cô rồi.”

“Chỉ là cái kỹ thuật thành thục này của cô, e rằng trước kia cũng không ít lần gửi cho người khác nhỉ?”

Đầu Vũ Linh Đan ù đi, Trương Thiên Thành này là uống phải thuốc súng sao? Có thể liên tưởng như vây, cô không muốn tranh chấp nữa, trực tiếp xóa tin nhắn trò chuyện, tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm.

Sau nửa giờ, Vũ Linh Đan bị tiếng đập cửa đột ngột đánh thức.

Vũ Linh Đan giật mình, quấn khăn tắm, rón ra rón rén đi về phía cửa.

Tin tức cô chuyển nhà, ngoài Công Nữ Hoàng San thì không có người thứ hai biết được.

Mà căn bản hiện tại, Công Nữ Hoàng San không ở Thành phố Cần Thơ.

Nhìn qua mắt mèo, Vũ Linh Đan nhìn thấy một khuôn mặt biến dạng, sợ hãi lùi lại một bước. Sau đó, mới nhìn rõ người bên kia cũng rời mắt khỏi mắt mèo.

Ngay sau đó, lại vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

“Tôi biết cô ở bên trong, mau mở cửa cho tôi!”

Là tiếng nói của Trương Thiên Thành.

Vũ Linh Đan bịt tai không muốn để ý, kết quả là điện thoại bên cạnh vang lên, Vũ Linh Đan nhanh chóng cúp máy, tim đập từng hồi.

“Vũ Linh Đan, mở cửa!”

Tiếng đập cửa bên ngoài gây nên động tính không nhỏ, không ít hàng xóm vì vậy mà ra ngoài xem.

Ngày đầu tiên cô mới đến mà đã ầm ï như vậy, sau này làm sao mà hòa thuận với hàng xóm được đây.

Cuối cùng, trước áp lực, Vũ Linh Đan buộc phải mở cửa.

“Bịch!”

Trương Thiên Thành vụt qua như một bóng đen, lao vào cửa với tốc độ ánh sáng, sau đó nặng nề đóng cánh cửa lại.

Sau khi nhìn thấy Vũ Linh Đan chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đôi mắt dài và hẹp của anh nheo lại, anh ta nhanh chóng đẩy Vũ Linh Đan ra và đi thẳng vào phòng ngủ.

Vũ Linh Đan vừa mới làm vệ sinh, cô nhìn thấy hàng dấu chân của Trương Thiên Thành kéo dài từ cửa đến phòng tắm tưởng chừng như sắp điên cuồng tới nơi.

Cô vội vàng chạy tớ “Trương Thiên Thành, đây là nhà của tôi, anh rốt cuộc muốn tìm cái gì?”

Vẻ mặt Trương Thiên Thành lạnh lẽo không nói tiếng nào. Trong phòng ngủ không có ai, anh liền đi vào phòng tắm, nhà bếp, thậm chí còn mở rèm cửa ra xem. Sau khi dấu chân của anh đã phủ khắp nhà, Trương Thiên Thành mới dừng lại.

Trương Thiên Thành trừng mắt nhìn Vũ Linh Đan, như thể muốn cô nói cho mình biết nguời đàn ông kia đang chốn chỗ naò.

Vũ Linh Đan cảm thấy ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì, đồng thời một cơn tức giận trong lồng ngực tràn ra: “Trương Thiên Thành, đây là nhà của tôi, mời anh ra ngoài!

“Hạt”

Trương Thiên Thành ngồi xuống sô pha thuận tiện châm một điếu thuốc, khóe miệng ý cười như có như không: “Làm sao mà lại trở về Thành phố Cần Thơ?”

“Công ty sắp xếp, tôi có thể làm gì”

Vũ Linh Đan ngồi xuống, lời nói không có lấy một chút vui vẻ.

Trương Thiên Thành không nói một lời.

Chỉ đưa mắt tìm kiếm trong nhà, cuối cùng nhận xét: “Dọn ra ngoài cũng cũng không tồi.”

“Tổng giám đốc Trương, nếu không có việc gì, phiền anh về trước, có được không?”

Vũ Linh Đan chịu không nổi nữa, nửa đêm nửa hôm, không phải thời điểm để nói chuyện phiếm.

“Sao vậy, sợ tôi cản đường, hay nói cách khác, cô sớm đã hẹn người khác rồi, người đó sắp tới?”

Trương Thiên Thành lời nói sắc bén, ánh mắt chỉ hận không xuyên thấu thân thể dưới lớp khăn tắm, lại nhắc tới chuyện bức ảnh, Vũ Linh Đan nhanh chóng đỏ mặt nói: “Đã nói rồi, đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn”

“Không sao, biết chụp loại ảnh này?”

Trương Thiên Thành nói xong, lấy điện thoại ra lắc trước mặt cô.

“Anh đưa tôi!”

Vũ Linh Đan ngay lập tức căng thẳng.

Chỉ có vài giây, người đàn ông này làm sao có thể lưu lại được? Cô vân là đã đánh giá thấp năng lực của Trương Thiên Thành, cô vội vàng chạy tới nhưng chỉ chụp lấy không khí, ngược khăn tắm của chính mình lại bị buông lỏng một nửa, vẻ mặt cô trở nên lúng túng.

“Vũ Linh Đan, trước tiên cô gửi ảnh dụ dỗ tôi, sau đó lại chui vào lòng tôi. Nhìn không ra, cô lại là người có tâm tư thâm sâu đến vậy đấy”

Trương Thiên Thành một mặt ghét bỏ, nhưng vẫn không đẩy Vũ Linh Đan ra ra, chỉ dùng lời nói mà vũ nhục cô.

“Câm miệng!”

Vũ Linh Đan thẹn quá hóa giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.