Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 81

trước
tiếp

Chương 81: Tôi tin anh

Cô lưu tất cả chứng cứ quan trọng vào điện thoại di động, sau đó lại ghi chép lại một bản. Bận bịu cả một đêm, đợi đến sáng hôm sau, Trương Thiên Thành thấy Vũ Linh Đan vẫn tràn đầy tinh thần, mày hơi nhíu, người phụ nữ này không cần ngủ à.

“Xem xong hết rồi?”

Trương Thiên Thành hỏi.

“Bây giờ anh đừng quấy rầy tôi, còn một chút nữa”

Vũ Linh Đan không ngẩng đầu lên, nói, sau một lát mới nhận ra có gì đó không đúng, lúc này Vũ Linh Đan mới ngẩng đầu, thấy Trương Thiên Thành đã đen mặt từ nãy giờ, cô nhanh chóng cười lấy lòng: “Sắp xong rồi, chắc chắn có thể giao cho anh trước khi anh rời đi”

Trương Thiên Thành không tức giận vì chuyện này, anh rót một ly sữa bò đặt trước mặt cô, sau đó hỏi: “Có phát hiện gì”

“Ừm, cảm ơn!”

Vũ Linh Đan nhìn sữa bò, hơi ngạc nhiên nhưng khi được hỏi về chuyện sổ sách, cô lại lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.

Thấy cô không muốn nói nữa, Trương Thiên Thành cũng không hỏi thêm, xử lý xong chuyện của mình thì muốn cầm sổ sách đi.

“Trương Thiên Thành”

Bỗng nhiên Vũ Linh Đan ở phía sau gọi anh lại, nhưng thật lâu vẫn không mở miệng, nhìn vẻ mặt Trương Thiên Thành chậm rãi đen lại, Vũ Linh Đan vẫn kiên trì hỏi: “Nếu, trong công ty của anh có người phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng, anh sẽ xử lý như thế nào?”

“Vậy còn phải xem đó là sai lầm gì.”

Trương Thiên Thành nghiêm túc nói.

Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành có thể đoán ra được là có liên quan đến sổ sách, liền tiếp tục nói: “Có điều nếu là tình huống như thế này thì bình thường sẽ tổ chức đại hội cổ đông, tiến hành điều tra rõ ràng. Có điều tôi vẫn đề nghị cô giao chuyện này cho Vũ Phong Toàn”

“Được…”

Vũ Linh Đan muốn nói lại thôi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan tiếp tục nói: “Anh cũng biết, tôi đã nói với bố về chuyện của dự án Thành Đức từ trước, nhưng bố vẫn luôn không thèm để ý. Lần này nếu tôi không có chứng cứ xác thực, bố cũng sẽ không tin tôi.”

Trương Thiên Thành không hiểu rõ về vấn đề nội bộ của Tập đoàn Bạch Đẳng, chỉ có thể đưa ra đề nghị từ góc độ của mình: “Cổ đông bình thường khi biết chuyện này đều sẽ tiến hành điều tra, trừ khi, ông ta cũng có liên quan đến chuyện này”

“Không thể nào!”

“Bố tôi chắc chắn không biết chuyện này”

Vũ Linh Đan bất giác thốt lên.

Trương Thiên Thành nhún vai, không tranh luận với cô nữa, nên nói đều đã nói, anh bèn đi thẳng ra phía cửa.

Vũ Linh Đan ngay lập tức mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, nhớ đến từng việc đen tối bên trong sổ sách. Cuối cùng Vũ Linh Đan vẫn quyết định, chờ sau khi cô có chứng cứ rõ ràng thì sẽ nói cho Vũ Phong Toàn.

Cùng ngày hôm đó, Vũ Linh Đan liên lạc với Công Nữ Hoàng San, nhờ cô giúp mình điều tra con đường nhập hàng bột mì của Dự án Thành Đức.

Công Nữ Hoàng San nhận lời liên tục.

Vào lúc Vũ Linh Đan ăn sáng xong lên lầu thì phát hiện ra ở chỗ rẽ của cao ốc có một người rất khả nghi, đi qua mới phát hiện là Trương Đức Phú.

Vũ Linh Đan hơi xấu hổ, nhưng cũng không thể quay người bỏ đi, bèn cười ngượng ngùng một tiếng: “Cậu đến tìm tôi sao?”

“Linh Đan.”

Trương Đức Phú kích động tiến lên trước một bước.

Vũ Linh Đan bất giác lui về sau một bước, mắt nhìn bốn bề vắng lặng, cảnh giác cao độ.

Trương Đức Phú nhạy cảm, nhanh chóng phát hiện sự căng thẳng trong mắt cô, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Không phải là cô tin lời anh trai tôi nói, tôi sẽ bắt cóc cô thật đấy chứ?”

Vũ Linh Đan chọn cách yên lặng.

“Nếu cô không yên tâm, chúng ta vào trong này nói chuyện. Có nhiều người như vậy, cô cũng không đến mức phải lo lắng tôi sẽ bắt cóc cô”

Trương Đức Phú chủ động đề nghị, làm Vũ Linh Đan vơi đi cảnh giác.

Vũ Linh Đan không từ chối. Vì mới ăn cơm xong nên trước mặt hai người chỉ đặt một bình nước trà. Sau đó, hai tay Vũ Linh Đan đặt tại trên bàn, đan vào nhau, hỏi: “Chuyện ngày hôm qua, tôi không ngờ răng Trương Thiên Thành sẽ kích động như vậy, tôi xin lỗi cậu”

“Không sao, cô không yên tâm cũng đúng.”

Trương Đức Phú mím môi cười, sau đó nói: “Tôi chỉ không ngờ rằng, quan hệ của cô và anh trai tôi vẫn thân mật như vậy, ban đầu tôi…”

“Cậu hiểu lầm rồi.”

Vũ Linh Đan không nhịn được ngắt lời Trương Đức Phú, nóng lòng giải thích: “Tôi và anh trai của cậu đã ly hôn, đương nhiên không có quan hệ gì. Anh ấy giúp tôi hai lần, tôi cũng rất ngạc nhiên”

“Chắc… Là tại tôi”

Trương Đức Phú cười khổ, cúi đầu nhấp một ngụm nước trà, rồi tiếp tục nói: “Cô cũng biết, quan hệ của tôi và anh trai luôn không tốt. Không đúng, phải nói là quan hệ của anh hai và người trong nhà đều không tốt, lúc trước anh ấy vừa trở về đã cướp đi quyền quản lý công ty, vì chuyện này nên đến bây giờ bố vẫn chưa chấp nhận anh ấy…

Những chuyện này, Vũ Linh Đan kết hôn với Trương Thiên Thành lâu như thế nên cũng biết một chút.

Có điều bây giờ do chính miệng Trương Đức Phú nói nên Vũ Linh Đan hơi không muốn nghe, hai tay cô vuốt dọc theo chén trà, trên môi vẫn nở nụ cười.

“Có lẽ tôi không nên nói với cô những chuyện này.”

Trương Đức Phú biết nhìn sắc mặt, sau khi phát hiện Vũ Linh Đan hơi kì lạ thì lập tức chuyển chủ đề, nói vào chuyện chính: “Thật ra hôm nay tôi tìm cô là vì có chuyện muốn nói với cô”

“Cô không cần vội vàng từ chối như vậy, có lẽ cô đã sớm biết rõ tôi muốn nói gì, nhưng vẫn để cho tôi nói hết đi”

Vũ Linh Đan còn chưa nói gì, Trương Đức Phú đã trở nên căng thẳng trước, hai tay không ngừng vuốt ve chén trà, cặp mắt tự tin thường ngày.

bây giờ cũng không dám đối diện với cô.

Trong lòng Vũ Linh Đan trở nên nặng nề, từ đôi mắt tràn ngập yêu thương của cậu ta, cô cũng đã đoán được đại khái, cô chưa kịp mở.

miệng thì Trương Đức Phú đã nói: “Linh Đan, tôi thích cô, hi vọng cô có thể cho tôi một cơ hị Trương Đức Phú nói, bỗng nhiên đưa tay kéo tay Vũ Linh Đan đang để ở trên bàn, không nén nổi kích động nói: “Từ nay về sau, để tôi bảo vệ cô được không.”

“Trương Đức Phú, anh buông tay ra trước đã!”

Giọng Trương Đức Phú hơi lớn, xung quanh đã có không ít người nhìn sang bên này. Vũ Linh Đan không nhịn được, cuống quít muốn rút tay lại, nhưng lại bị Trương Đức Phú xông tới ôm chặt vào trong ngực.

“Linh Đan, tôi thích cô, từ khi gặp cô lần đầu tôi đã thích cô, chỉ vì ngại thân phận chị dâu của cô, cho nên chậm chạp không dám thổ lộ.

Bây giờ cô đã tự do, cuối cùng tôi đã có thể theo đuổi cô một cách công khai. Cô có thể không đồng ý, nhưng hãy cho tôi một cơ hội.”

Trương Đức Phú ôm cô thật chặt, không ngừng lẩm bẩm.

Vũ Linh Đan bị ôm chặt đến mức không thở nổi, chỉ có thể dùng sức đẩy cậu ta ra, hít sâu một hơi, nói: “Trương Đức Phú, cậu tỉnh táo lại đi, có gì từ từ nói”

“Vậy… Cô đồng ý: Trương Đức Phú mừng như điên.

Vũ Linh Đan bất đắc dĩ lắc đầu, đồng thời lại sợ Trương Đức Phú xông lại lần nữa, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, tiếp tục nói: “Trương Đức Phú, chúng ta thật sự không hợp nhau, với lại, gần đây tôi cũng không có ý định yêu đương lần nữa”

“Tôi hiểu rồi: Trương Đức Phú lộ ra vẻ tiếc nuối và đau lòng, rồi nói tiếp: “Tôi biết, chuyện ly hôn với anh trai tôi đã gây ra cho cô một cú sốc không nhẹ.

Tôi không gấp, nhưng chỉ hi vọng răng cô có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi cô”

“Trương Đức Phú…

Vũ Linh Đan không làm gì được.

“Chẳng lẽ, cho tôi một cơ hội ở bên cạnh cô cũng không được sao.

Hay là, trong lòng cô vẫn còn có anh trai của tôi, vẫn còn hi vọng…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.