Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 233

trước
tiếp

Ma Đế Truyền Kỳ

CHƯƠNG 233: ÔNG XÃ, EM MUỐN CÓ CON

“Đợi một chút !”

Ngay khi Hoằng Thường và Tư Thành muốn nhanh chóng đi đến Viêm Hạ, Tư Thành lại đột nhiên mở miệng nói.

Sau đó, ông ta cũng lấy ra từ trong người một vật giống như tấm gương.

Tấm gương này kì thực là một pháp bảo cấp thấp, bên trong có chứa một tia khí tức của Tuyết Thần.

Có thể thu hút khí tức đồng dạng.

Cũng chính nhờ nó mà họ vừa xuất hiện ở đây, đã lập tức biết ở khu Tam Giác có khí tức của Tuyết Thần, sau đó tới thẳng khu Tam Giác này.

Thế nhưng lúc này, trên mặt gương của ông ta lại đột nhiên xuất hiện một vệt đỏ cực kỳ mờ nhạt, mờ nhạt đến gần như có thể bỏ qua.

Tương ứng với nó, chính là khí tức của Tuyết thần.

“Tuyết Thần chưa chắc đã ở Viêm Hạ !” Tư Thành trông thấy, nói.

Hoằng Thường cũng đã nhận ra.

“Chia nhau ra hành động đi !” Hoằng Thường lập tức nói.

Bất luận thế nào, ông ta cũng phải tiêu diệt cái tên chết tiệt dám to gan giết chết đồ đệ của ông ta mới được.

Tư Thành nghe thấy, cũng không nói gì.

Vừa rồi lục soát hồn Tây Đồ Ngang có thể thấy được, người mạnh nhất trên thế giới hiện nay chính là Trần Thuận, nhưng theo phán đoán của họ, thực lực của hắn cũng lắm cũng chỉ đạt đến thần hải cảnh sơ kỳ thôi.

Ngoại trừ Trần Thuận, những người khác mạnh nhất cũng chỉ đến mức thần hải đỉnh phong là cùng.

Bọn họ tùy tiện ra tay cũng có thể tiêu diệt !

Cho dù có là Trần Thuận, nhiều nhất cũng chỉ khiến họ phải ra thêm mấy chiêu thôi.

Vì thế, trưởng lão Hoằng Thường cùng Tư Thành liền tách ra, theo hai phương hướng khác nhau, phá không rời đi.

……

……

Sau khi Trần Thuận xuất quan, liền triệu tập các thuộc hạ dưới trướng, đem không ít đan dược trên người mình phân phát xuống dưới.

Sau đó di dời một số linh tuyền tới nhà họ Vương.

Để cho những thân tín của hắn tu luyện !

Đủ loại thiên tài địa bảo đều được mang ra sử dụng !

Thậm chí còn tự mình hướng dẫn bọn họ.

Giúp họ thu hoạch được không ít.

Quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm càng là trực tiếp đột phá, tiến nhập luyện khí kỳ đỉnh phong, chỉ còn cách một bước nữa là có thể đạt đến thần cảnh !

Về phần Vương Vân Du sớm đã đạt đến thần cảnh hậu kỳ cũng có chút tiến bộ, đã bước vào cấp độ thần cảnh đỉnh phong.

Những người khác cũng đều lần lượt phá được một cảnh giới nhỏ !

Thực lực cũng theo đó tiến bộ !

Không chỉ có vậy, Trần Thuận còn bỏ ra không ít công phu, chọn ra sáu cỗ thi thể được bảo tồn tương đối nguyên vẹn từ trong đám thần cảnh đỉnh phong bị hắn tiêu diệt ngoài nhà họ Vương, đem đi luyện hóa.

Luyện hóa thành ma thi !

Giống như Ma Thiên vậy.

Sáu cỗ thi thể thần cảnh đỉnh phong này, sau khi bị Trần Thuận luyện thành ma thi, thực lực đều bị hao tổn chút đỉnh, rơi xuống cảnh giới thần cảnh hậu kỳ.

Thế nhưng phương pháp này, đã đủ khiến Ti Đình Không và Yevgeny kinh hãi tới cực điểm rồi.

Ngoài ra, Trần Thuận lại chọn ra thêm mười cỗ thi thể thần cảnh hậu kỳ, cũng đem đi luyện hóa !

Chỉ trong một đêm, nhà họ Vương đã nhiều thêm sáu vị ma thi thần cảnh hậu kỳ, mười vị ma thi thần cảnh trung kỳ rồi.

Tổng cộng mười sáu vị, khiến người nghe mà kinh sợ.

Không chỉ có vậy, còn thêm ba vị thần cảnh đỉnh phong Tư Đồ Không, Yevgeny, Vương Vân Du.

Cùng hai vị thần cảnh sơ kỳ Ma Thiên, Vương Minh Vy nữa.

Lúc này, cho dù không tính Trần Thuận, thì thuộc hạ dưới trướng hắn cũng tuyệt đối không hổ là thế lực lớn nhất thế giới rồi.

Giờ phút này, đám người Vương Minh Vy, Ngụy Vô Tâm… đưa ra ý kiến, muốn Trần Thuận khai tông lập phái.

Thành lập một thế lực riêng !

Trần Thuận nghe xong lại không thấy có bao nhiêu hứng thú.

Theo sức mạnh của hắn dần dần hồi phục, hắn đã sớm lên kế hoạch rời khỏi trái đất.

Cho dù hắn không thể lên trời, không thể bước vào Thần Châu tiên giới.

Trần Thuận vẫn định trước tiên tìm ra không gian mà hai người Chư Vô Đạo từ đó tới.

Cái nơi được hai người họ gọi là Chân Giới Duy Nhất của tiên giới ấy !

Hắn dự định tới đó tìm kiếm.

Có khi Chân Giới Duy Nhất ấy lại có thông đạo dẫn đến Thần Châu tiên giới cũng chưa biết chừng.

Thấy Trần Thuận không có hứng thú, mấy người bọn họ cũng không nhắc lại nữa.

……

……

“Ông xã, có phải anh vẫn muốn đi đúng không?”

Sau khi bận bịu xong công chuyện, Trần Thuận khó lắm mới có chút thời gian ở riêng với Tống Thiên Hy.

Tống Thiên Hy dựa vào lòng Trần Thuận, nhỏ giọng hỏi.

Trần Thuận nghe được, hơi hơi mỉm cười.

Trực giác của cô nàng này cũng chuẩn thật đấy.

Hắn còn chưa nói ra chuyện này mà.

Trần Thuận gật gật đầu, không hề giấu diếm, nói: “Tôi định sau khi sức mạnh của mình hồi phục, sẽ rời khỏi trái đất.”

Tống Thiên Hy biết, từ lúc Trần Thuận nói với về chuyện tu tiên, cô đã sớm biết, bên ngoài trái đất này, còn cả một thiên hà rộng lớn.

Bên trong thiên hà ấy, lại tồn tại một thế giới to lớn khác.

Tồn tại rất nhiều hành tinh giống như trái đất này.

Chẳng qua, Tống Nghiên Hy rõ ràng không chú ý tới lời Trần Thuận nói, cùng với ý nghĩa của hai chữ ‘hồi phục’ sức mạnh.

“Ông xã, nếu anh nhất định phải đi, thì có dẫn em theo cùng không?” Tống Nghiên Hy đột nhiên hỏi.

Trần Thuận nghe xong, không nói gì.

Vấn đề này, hắn đã từng nghĩ đến.

Thực lực của Tống Thiên Hy bây giờ quá thấp, nếu ngày sau hắn phải rời khỏi thế giới này, thậm chí, chưa nói rời khỏi thế giới, ngay cả Chân Giới Duy Nhất mà mấy người Chư Vô Đạo đến, cũng rất có thể nguy hiểm trùng trùng.

Tu tiên giới, không giống như trái đất.

Ở trái đất, thực lực của Trần Thuận có thể đè ép tất cả mọi người.

Thế nhưng một khi thật sự bước vào tu tiên giới, sức mạnh của hắn một ngày chưa hồi phục, thì còn có thể phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.

Thậm chí, bị kẻ mạnh truy sát, cũng rất có thể trở thành chuyện thường ngày ở huyện.

Nếu như việc trong tay hắn có Hỗn Độn Châu bị tiết lộ, hoặc thân phận ma vương chuyển thế trùng sinh của hắn bại lộ, thì sẽ càng thêm nguy hiểm.

Hơi chút bất cẩn thôi, cũng có thể mất mạng.

Dưới tình huống như vậy mà còn dẫn Tống Thiên Hy theo bên mình, thì rất có thể hại Tống Thiên Hy hương tiêu ngọc vẫn.

Tình huống tốt nhất, chính là Trần Thuận trước tiên đi đến Chân Giới Duy Nhất, tìm hiểu nguyên nhân linh khí trên trái đất mỏng manh, con đường tu đạo khó khăn, hạn hẹp.

Sau đó, khắc phục vấn đề này.

Để cho mấy người Tống Thiên Hy ở lại trái đất có thể dễ dàng tu luyện.

Đợi đến khi hắn một lần nữa thống lĩnh vũ trụ, hắn sẽ trở lại đón mấy người Tống Thiên Hy về ma giới !

Thấy Trần Thuận không nói gì, mắt Tống Thiên Hy dần nhiễm một tầng sương mù.

Rõ ràng, cô hiểu được Trần Thuận có ý gì.

Cô đã không còn là người không biết chút gì về tu tiên giới như lúc đầu nữa rồi.

Cô biết, nếu như mình theo Trần Thuận rời đi, thì rất có thể sẽ trở thành gánh nặng cho Trần Thuận.

Làm liên lụy đến Trần Thuận.

Vì vậy, Tống Thiên Hy cắn cắn răng, ngẩng đầu, mở to mắt, kiên định nói: “Ông xã, em biết anh phải đi, nhưng nếu trước khi anh đi, em vẫn chưa tu luyện được đến thần cảnh thì em…. chúng ta liệu có thể viên phòng được không?”

Nói đến đây, trên mặt Tống Thiên Hy hiện lên vẻ e thẹn.

Thế nhưng, Tống Thiên Hy khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, vẫn tiếp tục nói: “Em không muốn sau khi anh đi rồi, chỉ còn lại em một mình cô độc, cho dù có ảnh hưởng đến việc tu luyện, em cũng không quan tâm, em muốn… em muốn có một đứa con của chúng ta, để con chúng ta cùng với em, cùng với em đợi anh trở về !”

Trần Thuận nghe được, nhãn thần khẽ động.

Sau đó, hít vào một hơi !

“Sao thế? Ông xã, anh không muốn à?”

Thân mình Trần Thiên Hy hơi hơi dùng lực, rời khỏi lồng ngực Trần Thuận, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn hắn, giọng nói đã có chút run rẩy !

“Không phải.” Trần Thuận chầm chậm nói.

“Anh vẫn lo sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của em à?” Tống Thiên Hy tiếp tục hỏi.

Trần Thuận lại lần nữa lắc đầu, nhưng lần này không lập tức phủ định, mà hỏi: “Thiên Hy, người cô yêu là tôi, hay là Trần Thuận?”

Tống Thiên Hy thoáng sửng sốt, có chút khó hiểu khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nói: “Anh không phải chính là Trần Thuận, Trần Thuận không phải chính là anh à? Có gì khác biệt sao?”

Nhìn thấy trên gương mặt thanh tú của Tống Thiên Hy, lông mi hơi hơi rung động, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, Trần Thuận lại hít một hơi.

Trước đây hắn còn không cảm thấy gì, nhưng giờ phút này, Trần Thuận đột nhiên quyết định phải nói rõ ràng mọi chuyện.

“Tôi là Trần Thuận, nhưng đồng thời cũng không phải Trần Thuận.”

Trần Thuận chầm chậm nói: “Thiên Hy, cô có tin vào chuyện trùng sinh không? Không phải đoạt xác hoàn hồn, mà thật sự chết rồi sau đó lại sống lại ấy !”

Tống Thiên Hy gật gật đầu.

Tu tiên, vốn dĩ với cô mà nói cũng chẳng khác gì chuyện thần thoại, cô tuy đã biết không ít chuyện về tu tiên giới, nhưng chưa thực sự trải qua, nếu như con người đều có thể tu tiên, lên trời xuống đất, một giây che trời, trường sinh bất lão, thì loại chuyện trùng sinh này, cũng không phải không thể xảy ra.

Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì tới ông xã cô chứ.

Nhưng ngay sau đó, Tống Thiên Hy đã ngây ngẩn cả người.

Cô không ngốc, mà ngược lại còn rất thông minh, dường như cô đã hơi hơi hiểu được ý của Trần Thuận rồi.

Tống Thiên Hy lặng người nhìn Trần Thuận: “Anh… anh không phải Trần Thuận nguyên bản, anh… anh trùng sinh trên người anh ta sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.