Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 232

trước
tiếp

Ma Đế Truyền Kỳ

CHƯƠNG 232: CAO THỦ ĐÁNG SỢ

Theo sau câu nói của Trần Thuận, giọt máu đó, lại không có phản ứng gì lớn !

Thất bại rồi!

Trần Thuận thở dài, nhưng âu cũng là trong dự liệu cả rồi.

Hắn vốn dĩ không ôm bao nhiêu hy vọng.

Suy cho cùng, thân thể Tuyết Thần, vẫn ở bên cạnh mình.

Nếu đã như vậy, thì đành dựa vào chính mình tìm kiếm thôi.

Nghĩ thế xong, Trần Thuận bỏ lại thân thể Tuyết Thần vào trong Hỗn Độn Châu!

……

……

Trong lúc Trần Thuận bế quan, Viêm Hạ, Thái Sơn lại phát sinh một hồi náo loạn !

Hay nói chính xác hơn, là một cơn địa chấn !

Gây ra thương vong cho không ít du khách !

Đỉnh Thái Sơn sụp đổ !

Để lộ ra một tế đàn.

Nghe nói, cơn địa chấn kia, chính là bắt nguồn từ tế đàn bỗng nhiên xuất hiện đó.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ thôi !

Mà trong lúc Thái Sơn rung chuyển, hỗn loạn, trên tế đàn ngũ sắc, hai tia sáng lóe lên rồi biến mất, không một ai phát hiện !

“Bây giờ ở nhân giới, linh khí quả thực đã mỏng manh đến cực điểm rồi !” Một vị trung niên trong đó cảm thán !

Mà một vị lão giả khác lại đầy mặt lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng: “Nhân giới bây giờ, linh khí mỏng manh như vậy, con đường tu đạo cũng càng khó khăn, hạn hẹp, không cách nào tiến nhập Thần Hải cảnh, thế nhưng hai đồ đệ của tôi lại chết ở nhân giới, đến cả tông chủ phân tách nguyên thần cũng không thể bảo vệ được chúng, tôi thật muốn xem xem, nhân giới này rốt cuộc là chỗ nguy hiểm thế nào. Xem xem rốt cuộc là ai, lại to gan đến mức dám giết người của Linh Khư Tông chúng ta ! Tôi mà tìm được sẽ thần hồn tận diệt !”

“Trưởng lão Hoằng Thường, tông chủ đã phải trả một cái giá lớn mới có thể mở ra trạm truyền tống, chúng ta vẫn nên lấy thân thể Tuyết Thần làm trọng thì hơn !” Cái người trung niên kia thờ ơ nhắc nhở một câu.

“Tư Thành, chớ lấy tông chủ ra chèn ép tôi, huống chi, hai đồ đệ kia của tôi cũng là vì thân thể Tuyết Thần mà đến, người giết chúng nhất định cũng có liên quan tới Tuyết Thần, hai chuyện này không hề mâu thuẫn chút nào!” Hoằng Thường hừ lạnh một tiếng.

Tư Thành nghe xong, cũng không nói thêm gì nữa.

Tuy đều là trưởng lão Linh Khư Tông, nhưng Hoằng Thường có tư lịch dày dặn hơn, tu vi cũng cao hơn ông ta, nếu như Hoằng Thường thật muốn tùy tâm hành sự, ông ta cũng không ngăn được.

Chẳng qua, lời Hoằng Thường nói cũng không phải không có lý, hai việc này không hề mâu thuẫn với nhau !

Huống chi, Hoằng Thường sẽ không thật sự chỉ quan tâm tới chuyện trả thù.

“Đi thôi, tôi cảm nhận được một luồng khí tức rất mỏng của Tuyết Thần !”

Hoằng Thường bỗng nhiên lấy từ trong người ra một vật giống như cái gương, nhìn về một hướng nhất định, sau đó thân hình nhoáng một cái, biến mất tại chỗ.

Tư Thành vội vàng đuổi theo. Không lâu sau. Hai người họ đã xuất hiện ở khu Tam giác, phía trên ngọn núi đổ sụp.

Cung Tuyết Thần đã từng tọa lạc ở đây.

“Nơi này còn sót lại chút khí tức của Tuyết Thần !” Hoằng Thường nhìn nhìn những mảnh vỡ của Cung Tuyết Thần, ánh mắt thâm trầm đến cực điểm: “Còn có khí tức của Vô Trần, Vô Đạo, thậm chí cả khí tức của tông chủ nữa !”

Tư Thành gật đầu: “Quả thực còn sót lại rất nhiều năng lượng khí tức, cái khác không nói, nhưng trong đó có một đạo khí tức khá đặc biệt !”

Sắc mặt Hoằng Thường càng thêm u ám: “Người này, có lẽ chính là người đã giết hai đồ đệ của tôi, thân thể của Tuyết Thần, rất có thể cũng đang ở trong tay hắn! Người này rốt cuộc là ai?”

“Trận chiến xảy ra ở đây, không thể không còn lại chút dấu vết nào được, cứ tìm một người, hỏi là biết thôi !” Tư Thành một lần nữa mở miệng.

Sau đó, dựa trên nguyên tắc vùng lân cận, hai người không quay về Viêm Hạ, mà nhằm hướng Miến Quốc đi đến.

Thánh Sơn Miến Quốc, lúc này đã bị hủy diệt hoàn toàn !

Toàn bộ thần cảnh đều đã bị Trần Thuận chặt đầu!

Không ít đệ tử cũng bị những thế lực muốn lấy lòng Trần Thuận tàn sát!

Chẳng qua, ở Miến Quốc, không phải chỉ mỗi Thánh Sơn mới có thần cảnh. Chỉ có điều, tập trung nhiều nhất ở Thánh Sơn thôi ! Hai người Hoằng Thường và Tư Thành rất nhanh đã xuất hiện trên lãnh thổ Miến Quốc.

……

……

Lãnh thổ Miến Quốc, bên trong một tòa trang viên, một vị lão giả thần cảnh trung cấp tên gọi Tây Đồ Ngang đang tập trung tu luyện ở nơi sâu nhất trang viên.

Kể từ khi Trần Thuận tàn sát Thánh Sơn, ông ta điệu thấp hơn rất nhiều. Thế nhưng, ngay lúc ông ta tập trung tu luyện, lại đột nhiên cảm nhận được hai luồng khí tức khiến mình run rẩy ! Là ai? Hình như nhằm vào ông ta mà tới. Tây Đồ Ngang kinh sợ không thôi. Lẽ nào Trần Thuận lại tới tìm ông ta gây chuyện?

Ông ta đã từng được gặp thần cảnh đỉnh phong, thế nhưng ngay cả thần cảnh đỉnh phong, khí thế cũng kém xa hai vị bên ngoài kia.

Ngoại trừ Trần Thuận, ông ta thật không nghĩ ra còn có thể là ai, mà lại có được khí thế cường đại nhường ấy. Thế nhưng, lần trước ở nhà họ Vương, ông ta rõ ràng chỉ là nhân vật quần chúng thôi mà.

Sau chuyện, ông ta còn cung cung kính kính gửi hơn nửa gia sản của mình tới nhà họ Vương xem như bồi thường rồi, Trần Thuận sao lại tới tìm ông ta gây phiền phức nữa chứ?

Tây Đồ Ngang nghĩ không ra. Nhưng không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ sợ mình không tiếp đón chu toàn, lại chọc đến Trần Thuận. Thế nhưng, đúng vào lúc này, một bàn tay to đột nhiên xuất hiện.

Che lấp bầu trời. Khí thế dọa người. Khiến đại điện nơi ông ta đang ở hoàn toàn bị che phủ.

Sau đó, một đập hạ xuống, đại điện vỡ nát. Cả người Tây Đồ Ngang bị người không xách lên không khác gì xách một con gà con. Khiến Tây Đồ Ngang sợ đến thất sắc. Mặt mũi trắng bệch !

Lập tức kinh hãi lớn tiếng hét: “Tại hạ Tây Đồ Ngang, bái kiến ngài Trần! Chỉ trách tại hạ thực lực thấp kém, không biết ngài Trần tới đây, nên mới không tiếp đón chu toàn, còn mong ngài Trần thứ tội !”

Giọng Tây Đồ Ngang không ngừng run rẩy, nhưng lại cực kỳ cung kính.

Đầu cúi xuống thật thấp, không dám nhìn người tới.

Không có lấy một chút tôn nghiêm của thần cảnh nào.

Hoằng Thường cùng Tư Thành trao nhau một ánh mắt, đều cảm thấy hơi hơi kinh ngạc.

“Ngài Trần mà ông nói… Người mà ông nói đến là ai? Sao lại sợ hắn tới vậy?” Hoằng Thường mở miệng hỏi.

Giọng nói này có chút lạnh lẽo ! Tây Đồ Ngang nghe được không khỏi giật mình.

Không phải Trần Thuận à? Ông ta hơi hơi ngẩng đầu nhìn thử, là một gương mặt xa lạ ! Hoàn toàn xa lạ ! Nhưng khí thế, uy áp lại cực kỳ cường đại ! Hơn nữa, cả hai người đều vậy ! Đều mang đến cho ông ta cảm giác, chỉ cần đối phương dùng một ý niệm, động động một chút đầu ngón tay, là có thể dễ dàng nghiền nát ông ta ! Lúc này Tây Đồ Ngang mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, cho dù là Trần Thuận, có lẽ cũng không mạnh được bằng người trước mặt ông ta đây. Hai người này là ai? Trên đời này còn có thể xuất hiện người mạnh hơn cả Trần Thuận sao? Hơn nữa còn một lần xuất hiện hai người.

Quan trọng nhất là, vì sao lại tìm tới ông ta cơ chứ? Tây Đồ Ngang ngay cả ý muốn chết cũng có rồi.

Chẳng qua, ông ta không dám thất lễ, rất sợ chỉ vì sự chậm trễ của mình, mà chọc cho hai vị cường giả đây mất hứng, thì mạng mình cũng chẳng còn.

Nghĩ thế, ông ta lập tức vội vàng nói: “Bẩm…bẩm hai vị tiền bối, ngài… ngài Trần mà tôi nói đến là Trần Thuận, Viêm Hạ Trần Thuận !”

“Nói rõ ràng xem nào !” Tư Thành mở miệng nói.

Tuy giọng điệu người này lạnh nhạt, nhưng rơi vào tai Tây Đồ Ngang, lại khiến ông ta nảy sinh cảm giác không thể kháng cự từ sâu thẳm linh hồn.

“Cần gì phải phiền phức như thế, lục soát hồn không hơn à !” Hoằng Thường hừ lạnh một tiếng.

Tây Đồ Ngang nghe đến mấy chữ lục soát hồn, sợ đến ngay người. Đổ đầy mồ hôi lạnh !

Thấy Hoằng Thường thật sự vươn tay về phía mình, ông ta sao còn có thể ở yên tại chỗ nữa chứ.

Lập tức dùng hết toàn lực, muốn giãy ra khỏi trói buộc của Hoằng Thường.

Nhưng rất nhanh sau đó, Tây Đồ Ngang đã rơi vào tuyệt vọng.

Bất kể ông ta giãy dụa, vặn vẹo thế nào, dưới kìm kẹp của Hoằng Thường, ông ta vẫn khó lòng tránh thoát !

“Ngu dốt !” Hoằng Thường lại hừ lạnh một tiếng.

Tay niệm một đường pháp quyết, sau đó vỗ một cái lên đỉnh đầu Tây Đồ Ngang, hai mắt Tây Đồ Ngang lập tức trở nên đờ đẫn.

Tiếp đó, bàn tay Hoằng Thường tùy ý nắm lại, đem cả người Tây Đồ Ngang bóp nát vụn thành bụi ! Tư Thành đứng một bên nhìn xem, nhịn không được lắc lắc đầu, gần đây, bởi vì cái chết của Diệp Vô Trần cùng Chư Vô Đạo, tính tình Trưởng lão Hoằng Thường càng trở nên gắt gỏng hơn.

Nhưng ông ta cũng không để trong lòng.

Thực lực thấp kém không khác gì con sâu cái kiến, thì kết cục sẽ như vậy thôi.

“Hơn nửa tháng trước, Trần Thuận ở tại Cung Tuyết Thần, thảm sát rất nhiều thần cảnh trên trái đất, mấy ngày trước, lại ở nhà họ Vương của Viêm Hạ, giết hơn trăm thần cảnh, thân thể Tuyết Thần nhất định đang ở trong hắn, Vô Trần cùng Vô Đạo, xem ra cũng bị hắn hết chết. Kẻ này, cũng xem như một ngoại lệ, ở cái nơi linh khí mỏng manh, con đường tu đạo khó khăn, hạn hẹp như trái đất này, vậy mà lại có thể có được thực lực như vậy, chắc hẳn cũng phải có bí mật gì đó trên người ! Dám giết chết đồ đệ của ta, lão phu muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn, tận diệt thần hồn hắn !”

Hoằng Thường sau khi lục soát hồn Tây Đồ Ngang thì đã biết được những việc xảy ra gần đây, sắc mặt càng thêm âm trầm đến cực điểm, giọng nói cũng lạnh như băng !

Tư Thành nghe được trên mặt lại lộ ra chút ý vui mừng.

Có manh mối về thân thể Tuyết Thần là tốt rồi.

Họ không thể ở quá lâu trên trái đất được.

Phải mau chóng trở về mới tốt.

Cho dù tông chủ đã phải trả một cái giá thật lớn, thì cũng chỉ có thể duy trì trạm truyền tống một ngày mà thôi.

Nếu như quá mười hai canh giờ mà họ còn chưa trở về thì sẽ không quay về được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.