Long Vương Trở Lại

Chương 816

trước
tiếp

Chương 816

Tất cả mọi người đều xông đến, chửi Giang Thần như tát nước.

Giang Thần biết rõ một vài người nhà họ Đường là hạng người gì, cũng lười phản ứng lại với bọn họ.

Trực tiếp đi tới bên cạnh Đường Thiên Long, vẻ mặt áy náy: “Ông nội, thật xin lỗi, chuyện này là sơ sót của cháy, cháu đã xử lý xong rồi, quản lý khách sạn sẽ tới ngay thôi.”

“Giang Thần, mày là đặc biệt tới để chế nhạo bọn tao có đúng không?” Đường Lỗi chỉ vào mũi Giang Thần, mắng: “Còn quản lý khách sạn, mày cho rằng mày là ai hả, mày chính là một thằng con rể ở rể vô dụng…”

“Đủ rồi.” Đường Thiên Long quát lớn, mắng: “Có thể im lặng một chút có được không?”

Lúc này Đường Lỗi mới câm miệng.

Cho tới bây giờ, Đường Thiên Long chỉ có thể lựa chọn việc tin tưởng Giang Thần.

Trên mặt ông ta tràn đầy cảm kích: “Đã trễ thế này, còn phiền cháu đi một chuyến, thật xấu hổ.”

Giang Thần khẽ dừng tay, nói: “Không có gì cả, chờ một lát nữa.”

Anh và người nhà họ Đường chờ ở bên ngoài khách sạn.

Giám đốc của khách sạn Huy Hoàng tên Uông Thông, sau khi ông ta lăn giường với một người mẫu trẻ, lại lần nữa khởi động máy.

Mới khởi động máy một lúc, thì nhận được điện thoại.

“Lập tức cút đến khách sạn, triệu tập tất cả thành viên ban quản lý khách sạn, mở cuộc họp.”

Đây là điện thoại của trụ sở chính Thời Đại Khoa.

Thời Đại Khoa thu mua khách sạn Huy Hoàng, nhưng mà lại không tuyên bố ra bên ngoài, bây giờ người biết chuyện khách sạn bị mua lại, cũng chỉ có mình ông ta, còn các nhân viên của khách sạn cũng khong biết.

Uông Thông nhìn thời gian một chút.

Bây giờ đã là một giờ sáng.

Đã đêm rồi còn họp cái gì chứ?

Nhưng, ông ta cũng không dám chậm trễ.

Thông báo cho bộ phận nhân sự khách sạn, yêu cầu bộ phận nhân sự gọi điện cho ban quản lý khách sạn, nửa giờ nữa sẽ tổ chức cuộc họp.

Ông ta cũng bắt đầu mặc quần áo, sau khi mặc quần áo xong, nhanh chóng chạy đến khách sạn.

Bên ngoài khách sạn Huy Hoàng.

Trên khuôn mặt già nua của Đường Thiên Long mang theo u sầu.

Cả nhà Đường Kiệt cũng như vậy.

Đường Kiệt đi tới trước mặt Giang Thần, trên mặt mang theo sự khẩn cầu: “Giang Thần, cháu có thể giúp nhà họ Đường lấy được khách sạn trong thời điểm quan trọng này, cháu có thể nghĩ cách để đưa A Mao ra ngoài được không, nó đắc tội với người nhà họ Liễu, mà nhà họ Liễu vì muốn nịnh nọt nhà họ Hứa, đã đánh gãy chân nó, nó vào tùm nhất định sẽ chịu thiệt.”

“Bác hai, bác tin tưởng anh ta sao?” Trên mặt Đường Lỗi tràn đầy khinh thường.

Không phải anh ta khinh thường Giang Thần.

Nhưng mà Giang Thần là một tên bỏ đi, ngoại trừ ở nhà họ Đường ăn nhờ ở đậu ra, còn có thể làm cái gì?

Giọng điệu của Đường Mộng Oánh cũng kỳ quái nói: “Nếu như anh ta có bản lĩnh, sẽ không đến nhà họ Đường ở rể.”

Vợ của Đường Hải là Lý Yến cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, trông cậy vào một tên bỏ đi, đầu óc của cả nhà các người đều rút vào rồi.”

“Chồng, anh làm sao lại cầu xin một tên bỏ đi?”

Một người phụ nữ trung niên cũng lôi kéo Đường Kiệt.

Bà ta là vợ của Đường Kiệt, tên là Vương Dung.

Vương Dung cũng khó chịu nhìn Giang Thần, bởi vì do Đường Sở Sở làm hại nhà họ Đường, mà Giang Thần là chồng của Đường Sở Sở.

“Này, anh đây cũng là vì không còn cách nào nữa.” Vẻ mặt Đường Kiệt bất đắc dĩ.

Bây giờ nhà họ Đường lâm vào cảnh khó khăn, những mối quan hệ trước kia đều vô dụng, ông ta là đã trị bệnh ngựa chết cũng coi như ngựa sống.

Tất cả mọi người nhà họ Đường đều không mong đợi rằng Giang Thần có thể cứu Đường Mao ra.

Giang Thần cũng biết sự việc đã xảy ra, anh khinh thường cả nhà Đường Hải ở trong lòng.

Đường Mao ra mặt giúp nhà bọn họ, nhà bọn họ ngược lại nói Đường Mao không đúng.

Anh cam đoan thề thốt nói: “Ông nội, chú hai, yên tâm đi, chuyện này để cháu giải quyết, đợi sắp xếp cho mọi người vào ở xong xuôi, cháu sẽ tìm cách liên hệ rồi đưa Đường Mao ra ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.