Long Vương Trở Lại

Chương 28

trước
tiếp

Chương 28

Tiêu Thần tỏ vẻ rất rộng lượng, khẽ xua tay: “Đường Thiên Long, ông đừng trách mắng Sở Sở. Tôi thích người có tính cách mạnh mẽ. Đúng rồi, vừa rồi Sở Sở nói cái gì mà lấy được đơn hàng của Thiên Quân, đây là chuyện gì?”

Đường Lỗi lập tức nói rõ chuyện một lượt.

Lúc này Tiêu Thần mới chú ý đến Giang Thần đang đứng sau lưng Đường Sở Sở. Anh ta còn tưởng Giang Thần là tài xế chứ, không ngờ là đứa cháu rễ mà Đường Thiên Long nhắc đến.

Sắc mặt anh ta trầm xuống, nói: “Đường Thiên Long, Sở Sở tôi muốn chắc rồi. Lập tức hủy bỏ hôn nhân, bằng không tôi gọi một cú điện thoại đi, cho dù là Sở Sở đã lấy được đơn hàng của Thiên Quân, Thiên Quân cũng sẽ lập tức hủy hợp đồng. Đừng quên, nhà họ Tiêu tôi mới là đối tác thân thiết của Tập đoàn Thiên Quân. Thiên Quân đã làm hài lòng nhà họ Tiêu tôi, mới có thể đưa đơn hàng dư cho doanh nghiệp khác.”

Giang Thần nhìn Tiêu Thần ngông nghênh tự đại một cái, nói: “Nghe nói Tiêu Biệt Hạc chết rồi, anh là người nhà họ Tiêu, không ở nhà để tang, chạy đến nhà họ Đường làm gì?”

“Thằng kia, mày muốn chết.” Tiêu Thần lập tức đứng dậy, túm lấy cổ áo Giang Thần, giơ tay muốn tát một cái.

Giang Thần khẽ nhấc tay, chặn cái tát này lại. Anh khẽ dùng sức, đẩy anh ta ra.

Mặc dù dùng sức rất nhẹ, Tiêu Thần vẫn lảo đảo một cái, ngã xuống sô pha. Lửa giận trong lòng anh ta nháy mắt dâng trào. Anh ta là người nhà họ Tiêu, là người của bốn nhà quyền thế. Bất kể là đi đến đâu, đều là đối tượng được mọi người nịnh bợ. Thế mà bây giờ lại bị một thằng ở rể đẩy ngã. Càng đáng giận hơn là, thằng rác rưởi Giang Thần này lại dám nhắc đến ông nội đã qua đời của anh ta!

Mọi người đều biết về cái chết của Tiêu Biệt Hạc, nhưng không có ai dám nhắc đến.

Thằng Giang Thần này lại dám nhắc đến.

Anh ta lấy ra một con dao bấm từ thắt lưng, vứt xuống đất, lạnh lùng quát: “Tự cắt một cái tay, cậu đây sẽ tha cho mày một mạng, bằng không sẽ vứt mày xuống sông cho cá ăn!”

Đường Lỗi lập tức đứng dậy, cười nịnh nọt, nói: “Anh Tiêu Thần, ngồi xuống hút điếu thuốc, bớt giận. Chúng ta giết chết thằng con rể rác rưởi này quá đơn giản. Anh không cần phải nể mặt nhà họ Đường bọn em. Cho dù có giết chết, bọn em cũng không hề để ý. Sau khi giết cậu ta rồi, Sở Sở chính là người phụ nữ của anh.”

Đường Sở Sở nghe thấy những lời khó nghe này, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ phẫn nộ, khớp hàm cắn chặt.

Tiêu Thần ngồi xuống, nhìn chằm chằm Giang Thần, lạnh lùng nói: “Thằng kia, chỉ dựa vào một câu mày nói lúc nãy, mày chết chắc rồi, ai cũng không cứu mày nổi.”

Giang Thần cười nhàn nhạt, không quá để ý.

Nếu như đây không phải là nhà họ Đường, Tiêu Thần đã chết rồi.

Đường Sở Sở mang vẻ mặt uất ức, đưa hợp đồng qua, nói: “Ông nội, đây chính là lời ông đã nói. Chỉ cần có thể lấy được đơn hàng của Thiên Quân, sẽ thừa nhận Giang Thần là chồng của cháu. Đây không phải là đơn hàng ba nghìn vạn, mà là đơn hàng một trăm triệu. Mời ông xem qua.”

“Cái gì? Một trăm triệu?” Đường Thiên Long kích động.

“Ông nội, có tin lớn rồi. Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Quân tự mình mời Sở Sở đến tòa cao ốc Thiên Quân!” Lúc này, có một cô gái hoang mang kinh hãi chạy vào.

Cô ta là em gái của Đường Lỗi, tên là Đường Mộng Oánh, là con gái của Đường Hải, con trai cả của Đường Thiên Long.

Cô ta vừa vào nhà đã nhìn thấy Đường Sở Sở và Giang Thần, không khỏi nhìn hai người thêm một cái.

Sau đó cô ta đi đến trước người Đường Thiên Long, lấy điện thoại ra, lướt đến một tin tức đưa cho Đường Thiên Long xem.

Sau khi Đường Thiên Long thấy Diệp Hùng khom người, mời Đường Sở Sở vào tòa cao ốc Thiên Quân, thì nhất thời ngây ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.