Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 27-28

trước
tiếp

Chương 27: Bốn phía kinh hãi

Thích Dao đã nói khai trương bên kia liền mở cửa đốt pháo.

Dưới lầu Tiết ma ma đứng ở cửa nói: “Hôm nay Thúy Vi lâu của chúng tôi khai trương, hoan nghênh các vị khách quan ghé thăm, Dao lâu chủ cùa chúng tôi đã chuẩn bị rượu cùng ca vũ.” Nói xong liền chạy vào bên trong đón khách.

Thúy Vi lâu không đơn giản là nơi giống lúc trước, có ca vũ phường, phòng trà dành cho danh nhân nhã sĩ, thu thập toàn bộ loại trà danh tiếng nhất, cùng với những bức tranh thơ ca mới nhất. Dung mạo các cô nương cũng trải qua tuyển chọn tỉ mỉ, mị mà không tục.

Thích Dao một thân hoa phục màu đen, tay cầm một cây quạt tròn, đứng ở lầu hai, Tiết ma ma ho khan mấy tiếng ý bảo mọi người im lặng nói: “Vị hắc y cô nương đứng trên lầu chính là lâu chủ Thúy Vi chúng tôi, Dao lâu chủ chúng tôi có vài lời muốn nói với các vị.”

Thích Dao dùng quạt tròn che miệng khẽ cười một tiếng: “Tiểu nữ danh gọi là Dao Cơ, may mắn nhận được sự ưu ái của mọi người trở thành lâu chủ Thúy Vi lâu, sau này mọi người có nhu cầu gì cứ việc nói với ta, Dao nhi nhất định toàn lực ứng phó giúp các vị khách quan giải quyết, mong rằng các vị khách quan ghé thăm nhiều hơn, hôm nay là ngày đầu tiên Thúy Vi lâu chúng tôi khai trương, cảm l.q.d tạ các vị ưu ái, đệ nhất nhạc công Như Yên cô nương của Thúy Vi lâu chúng tôi tự mình đánh đàn một khúc cho mọi người trợ hứng, Như Yên cô nương đánh đàn không đơn giản, mà nàng lại có quy củ một tháng chỉ lên sân khấu một lần, hôm nay các vị là bắt kịp lúc.” Nói xong ý bảo Bàng Lạc Tuyết bước ra.

Trên mặt Bàng Lạc Tuyết mang khăn the màu trắng, chỉ lộ ra đôi mắt, đôi mắt sáng liếc nhìn, tựa như ngôi sao khắp bầu trời đều quy tụ về trong con ngươi của nàng. Nhẹ nhàng thi lễ với mọi người, liền mang theo đàn đi vào trong đài có màn che.

Bàng Lạc Tuyết thong thả đi tới phía trước, hai tay đặt trên dây đàn, thời điểm tiếng đàn vanh lên, Thích Dao mới phát hiện Bàng Lạc Tuyết thực sự là thiên phú kinh người. Tiếng đàn l.q.d uyển chuyển, không có nữa thanh tạp điệu, tiếng đàn của Bàng Lạc Tuyết làm khiếp sợ bốn phía, phòng khách ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có tiếng đàn tiếng vọng bốn phía.

Một khúc qua đi, mọi người còn đang chìm đắm trong tiếng đàn không thể thoát khỏi, thì Bàng Lạc Tuyết đã đứng dậy rời khỏi cầm đài, thứ tốt đương nhiên phải treo khẩu vị.

Tiết ma ma nhanh nhẹn chạy ra nói: “Tiếng đàn Như Yên cô nương thực sự là chỉ trên trời mới có, nhân gian khó có được mấy lần nghe, các vị khách quan nói có phải hay không a?”

Lúc này mọi người mới đi ra khỏi tiếng đàn kinh diễm này, các loại trầm trồ khen ngợi nối liền không dứt, la hét cho người đàn một khúc nữa, Tiết ma ma đã biết rõ tâm ý chủ tử thế là cười nói: “Như Yên tiểu thư, một tháng chỉ biểu diễn một lần, các vị chắc hẳn nghe xong đều thấm vào trong sương tủy đi, các vị muốn nghe nữa, thì nghĩ xem các vị có thể đả động đến tâm Như Yên tiểu thư hay không. Hôm nay Thúy Vi lâu chúng tôi khai trương, Như Yên tiểu thư sẽ phá lệ đàn một khúc riêng cho vị khách nhân trả giá cao. Giá bắt đầu là một ngàn lượng.”

Tiết ma ma vừa dứt lời, bên dưới liền sôi trào, Bàng Lạc Tuyết ở trong bóng tối tỉ mỉ quan sát, Thích Dao vừa nói hôm nay Tấn vương cũng tới, nàng nhịn lại nhịn, mới nhịn xuống không giết hắn. Đi cùng hắn còn có công tử Tô Ấp con của thừa tướng Tô gia, công tử Lâm Thanh nhà Lâm học sĩ.

Một nghìn một trăm lượng.

Một nghìn ba trăm lượng.

Ta ra một nghìn năm trăm lượng.

“Năm ngàn lượng.” Một thanh âm lạnh như băng truyền vào, Bàng Lạc Tuyết nhìn lại theo thanh âm quả thật là Tấn vương, hừ, ngươi nghĩ nghe bản cô nương đàn cũng phải xem lại ngươi có phúc phận hay không, trong lòng Bàng Lạc Tuyết nói thầm.

Tiết ma ma nhận lấy ngân phiếu hạ nhân đưa tới, ngẩng đầu nhìn Thích Dao, Thích Dao nhìn bà gật gật đầu. Tiết ma ma mặt mày rạng rỡ nói: “Hôm nay là do vị công tử này có này phúc phận. Công tử ngồi chờ chốc lát, Như Yên cô nương đã đi chuẩn bị.” Lại quay đầu hướng về khách trong phòng nói: “Các vị không đấu giá được cũng không nên nản chí, tứ đại hoa khôi của chúng tôi ở phía dưới đã chuẩn bị l.q.d ca vũ, bảo đảm cũng làm cho các vị vui đến quên cả trời đất.” Tiết ma ma vỗ vỗ bàn tay, Nguyệt Hòa liền một thân váy hoa hồng sắc mẫu đơn, màu hồng phấn lộ ngực, ôm tỳ bà ngồi ở trên đu dây trên vũ đài, không hổ là đứng đầu tứ đại hoa khôi, giơ tay nhấc chân liền dẫn ý mị hoặc, mắt hoa đào hẹp dài, tóc búi tùy tiện, một cây trâm thủy tinh cài lên tóc đen, giữa trán nở rộ một đóa hoa đào, xinh đẹp quyến rũ ngồi trên bàn đu dây.

Nguyệt Hòa vươn tay trắng thuần nhẹ nhẹ gảy đàn tỳ bà, bộ dạng say xưa đàn, tiếng hát thanh thúy liền truyền ra.

Vọng không thấy giang bạn liễu tiền đê, hiệt hoa bộ dạng phục tùng nhìn lâm thủy chiếu ảnh

Tư mấy lần lãng nguyệt thượng chân mày, nhẹ tần mỉm cười là khuynh thành dáng vẻ

Cả đời tình, lưỡng nan, tam cố nhìn hết tầm mắt thu thủy thương

Cái nhìn kia, triền miên Phù Dung mặt mộc

Cung thương khởi, tình khó tuyệt, thiên dịch lão, tâm tương kết

Tuyết tản vòng song hoàn, vì quân ỷ dung họa sân khấu, trang chu cũng mộng hồ điệp cũng tới

Trăng sáng lâu ngoại thủ vân khai, trở lại đến, lục tóc mai suy, chu nhan chưa sửa

Sơ không thấy hay là bất yêu, tương tư thế nào tác tương thiếu

Mưa như rượu, vô tình hữu tình, ánh sáng mặt trời như trước

Một đời tịch, hai hoan, đàn tam huyền chưa phổ là thanh thương

Khó tái kiến, nếu như tái kiến nguyệt thiếu viên

Vọng không thấy, thanh đoạn nghỉ ngơi, thiên loan xếp, phúc mây khói

Gió tây mười hai lan, bạn khanh nhảy ra hồng trần ngoại, Bồng Lai không xa tiên lữ bất niệm

Đỗ quyên đề toái nam kha mộng, về không đến, nước trong biên, người ở ngoài núi

Sơ không thấy hay là bất yêu, tương tư thế nào tác tương thiếu

Mưa như rượu, vô tình hữu tình, ánh sáng mặt trời như trước

Tình thiên kiếp, dịch kết, nan giải.

Liên Diệp Liên Ngẫu mặc nam trang, giả làm công tử nhà giàu, lấy ra túi tiền từ trong ngực, ném bạc lên sân khấu, vừa ném, vừa nói: “Nguyệt Hòa cô nương hát thật hay, Nguyệt Hòa cô nương hãy đàn thêm một khúc nữa đi.”

Phía dưới khách nhân cũng làm theo, một ngân phiếu, một thỏi một thỏi bạc ném lên sân khấu, Tiết ma ma phái người thu lại bạc cùng ngân phiếu mấy lần.

Thu thập xong sân khấu, tứ đại hoa khôi mỗi người mạc vũ y sắc hồng sa mỏng đứng múa giữa đài, nhảy điệu kinh hồng chi vũ, khắp bầu trời cánh hoa từ trên trời bay xuống, toàn l.q.d bộ bầu không khí này Thúy Vi lâu trước nay chưa có, mỹ nhân xinh đẹp, hai chân giẫm trên cánh hoa trên nhẹ nhàng múa, vũ đạo mị hoặc. Câu lòng người, vạn người mê.

Người phía dưới nhìn ngây dại, ngày rầm rộ thế này, cũng khẳng định địa vị Thúy Vi lâu của nàng ở kinh thành không ai có thể sánh bằng.

Trong phòng, Tấn vương gia bưng ly rượu lên nhàn nhạt nhấp, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo một nụ cười ấm áp, chỉ là nụ cười này vẫn chưa tới đáy mắt: Lâu chủ nơi này đúng là diệu nhân, bởi vậy, danh hiệu hạng nhất kinh thành này rất nhanh sẽ vào tay các nàng.”

“Tấn vương thế nhưng vẫn còn nghĩ đến khúc đàn vừa rồi, ta nghĩ một hồi có thể theo tìm xem đáp án trên người cô nương kia.” Tô Ấp lưu manh cười nói.

 

Chương 28: Khiêu khích

Trong đại sảnh xa hoa phung phí, trên lầu, phòng ba người nhàn nhạt cạn chén. Tấn vương ngồi ở chủ vị, ngồi bên cạnh là hai vị công tử, một nhạc công tỳ bà ngồi ở một bên đàn.

Tấn vương không có nửa phần không kiên nhẫn, trái lại vẻ mặt Tô Ấp thật không kiên nhẫn, “Chỉ là một cầm cơ mà thôi, mà cái giá thật lớn thật không tầm thường.”

Tấn vương lắc đầu cười bất đắc dĩ, “Tính tình Tô Ấp luôn luôn cổ quái, để cho hắn đợi lâu như vậy cũng là kỳ tích.”

Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết cùng nhau đi tới, vừa mới đi tới cửa, đương nhiên nghe thấy lời nói bên trong. Thích Dao hung hăng nắm nắm tay lại, hít sâu một hơi ngăn chặn phẫn nộ, l.q.d thầm nghĩ: ‘Nếu như không phải không muốn Tuyết nhi chịu thiệt, đương lão nương ta nguyện ý tới đây, thật sợ ta nhịn không được một kiếm giết chết ngươi.’

Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy tay Thích Dao, Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết cười cười, gõ cửa đi vào.

Quả nhiên, Tấn vương vẫn cười dịu dàng ấm áp như vậy, ngọc thụ lâm phong, Tô Ấp thì mặt đen xuống, Lâm Thanh trái lại thích thú thưởng thức bộ tranh vẽ trong phòng.

Thích Dao cố ý giả ngu cười nói: “Công tử đợi lâu, không biết là vị công tử kia là muốn nghe Như Yên của chúng tôi đàn sao?”

Tô Ấp sắc mặt càng đen, thầm nghĩ: ‘Nghe đàn là do Tấn vương phân phó, chẳng lẽ còn không cho phép bọn họ nghe?’ Liền hỏi: “Như Yên cô nương cầm kỹ hơn người, hai người chúng ta cũng là muốn nhờ vào phúc của Tấn vương gia, muốn nghe Như Yên cô nương đàn lại một khúc.”

Trong lòng Thích Dao cười lạnh, mấy người này sao da mặt lại dày như vậy, bèn cầm cây quạt lên nhẹ nhàng quạt hai cái cười nói: “Ăn chực thì Dao Cơ ta trái lại thấy qua rồi, nghe chùa là lần đầu tiên thấy, xem ra cũng thật là mới mẻ.”

Trong nháy mắt sắc mặt của Tô Ấp trở nên đỏ, nghĩ hắn đường đường là công tử thừa tướng vậy mà lại ở Thúy Vi lâu của người ta nghe chùa, nói ra cũng không sợ mọi người cười nhạo sao.

Tấn vương ngồi ở một bên nhìn thấy sắc mặt Tô Ấp không đúng, Tô Ấp đối với hắn còn có chỗ dùng, lúc này không thể ủy khuất hắn, thế là nói với Thích Dao: “Dao lâu chủ, một l.q.d người vui không bằng mọi người cùng vui, hôm nay bản vương mời hai vị công tử cùng nhau nghe, chắc hẳn Như Yên cô nương cũng sẽ không chú ý đúng không?” Nói xong nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết là ai, hận không thể đi tới lột sống cái mặt nạ dối trá kia của Tấn vương ngươi.

Bàng Lạc Tuyết thi lễ nói: “Như Yên đa tạ Tấn vương đã xem trọng, chỉ là tiểu nữ có quy tắc, một tháng chỉ đàn một lần. Hôm nay cũng là nễ mặt mũi Dao lâu chủ nên phá lệ, vừa rồi cũng đã nói qua, nếu như vương gia muốn nghe, để nhị vị công tử đến l.q.d phòng khách ngồi đợi một chút. Hoặc là hôm nay sẽ cho Tấn vương gia mặt mũi, liền gấp ba giá tiền này lên, các vị đều là công tử thế gia, chắc hẳn cũng sẽ không để ý chút tiền này. Xem như là tâng bốc Thúy Vi lâu của chúng ta một lần, vương gia nghĩ như thế nào?”

Sắc mặt Tấn vương trở nên âm trầm thầm nghĩ: “Tiểu nữ tử này một cái hai cái trái lại thật lợi hại, thật cho là ta ngồi không sao? Ta trái lại muốn nhìn xem thế nào, thế là cười nói: “Tiếng đàn của Như Yên tiểu thư tinh diệu dù cho phải trả giá gấp năm lần l.q.d cũng đáng giá. Chắc hẳn dung mạo của tiểu thư tuyệt đỉnh giống như tiếng đàn, chỉ là tiểu thư lấy khăn the che mặt lại, mặc dù tăng thêm cảm giác thần bí, thế nhưng đích thực là không được hoàn mỹ. Ta nói như vậy, tiểu thư không ngại tháo xuống mạng che mặt, tiểu vương nguyện ý đem giá trả gấp năm lần.”

Trong lòng Tấn vương nghĩ, thật muốn biết ngươi là thần thánh phương nào, đột nhiên liền xuất hiện ở kinh thành, lại bất ngờ mua Di Hồng viện, phải biết rằng, bước tiếp theo chính mình liền tính toán mua nơi này, nếu là có thể kết giao, chắc hẳn hai nữ nhân này là quân cờ không tồi.

Trong lòng Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết chán ghét đến cực điểm, Bàng Lạc Tuyết nói: “Tiểu nữ cầm cơ vụng về, may mắn hiếm thấy được lâu chủ thưởng thức. Nếu Tấn vương muốn lấy khăn che mặt của tiểu nữ xuống lại trả giá gấp năm lần, tiểu nữ đương nhiên tuân mệnh, chỉ là nếu làm tổn hại đến danh tiếng của Tấn vương, tiểu nữ là vạn vạn không dám gánh chịu.”

“Sẽ mang danh tiếng thế nào?” Tấn vương hỏi.

“Tấn vương gia xem tài lấy sắc, lời này….. ” Bàng Lạc Tuyết ủy ủy khuất khuất nói.

Thích Dao cũng nói: “Danh tiếng Vương gia chỉ cần nghe là biết, Dao Cơ cho dù ở nơi hẻo lánh cũng có thể nghe thấy, mà vì việc nghe đàn này, sợ là không ổn. Không thì thế này, giá tiền này Tấn vương đã nói, vương gia miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, vương gia cũng nói, vui vẻ một mình không bằng vui chung, không bằng để Như Yên cô nương đánh đàn ở đại sảnh, các vị cũng có thể nghe, cũng coi như cho Tô công tử thể diện.”

Sắc mặt Tấn vương đã đen không thể đen hơn, Tô Ấp cùng Lâm Thanh trái lại bị câu nói của Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết dọa sợ, hai vị cô nương này trái lại ăn ý, không công mà lấy bạc cũng không nói, ngay cả tập trước cũng không có, Tấn vương chỉ có thể đồng ý, nếu như không đồng ý, thanh danh sau ngày hôm nay trái lại sẽ nhiều hơn tượng tượng.

Tấn vương dù sao cũng là con cháu hoàng gia lăn lộn trong hoàng cung cũng rất lâu, cúi đầu ngẩng đầu trong nháy mắt sắc mặt biến đổi như bình thường: “Đa tạ nhị vị cô nương đã lo lắng vì bản vương mà trù tính như vậy, nếu nhị vị cô nương đã nói như thế, ta nếu như không đồng ý, trái lại có vẻ bản vương không có cho người mặt mũi, đã như vậy, vậy thì mời Như Yên cô nương vì mọi người chúng ta đánh đàn một bài đi.”

Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy giảo hoạt trong mắt đối phương, cả người vui vẻ nói tiếng xin cáo lui.

Lúc này trong lòng Tấn vương chính là phiền muộn, nghe đàn một bài mất trắng hai vạn năm ngàn lượng, chính mình còn không được nghe thoải mái, sắc mặt đó hết mức đặc sắc.

Tô Ấp cùng Lâm Thanh liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Tấn vương luôn luôn là một chính nhân quân tử rộng lượng cẩn thận. Lúc này tấn Vương lại trở nên hung bạo nổi gân xanh, mặc dù tận lực che giấu, thế khớp xương nắm gắt gao đều trở nên trắng tái.

Tấn vương chuyển chú ý tới ánh mắt của hai người kia, nghĩ đến chính mình đã cực lực che giấu tính tình thực sự, sao có thể bởi vì hai tiểu nữ tử mà phá vỡ, thế là cười nói: “Lâu chủ Thúy Vi lâu này quả nhiên là thú vị, cô nương Như Yên này cầm kỹ cũng thật không tệ.”

Hai người đều phụ họa gật đầu, trong lòng lại cảm thấy chán ghét, giống như bộ dạng mới xuất hiện vừa nãy không phải là hắn. Lúc này phòng khách yên tĩnh lại, ba người trong lầu nhìn ra ngoài.

Lúc này, Thích Dao đứng ở lầu hai, vỗ tay hai cái, ý bảo mọi người im lặng: “Hôm nay Tấn vương dùng hai vạn năm ngàn lượng để cô nương Như Yên đàn một bản cho mọi người nghe, có thể thấy Tấn vương đối với Như Yên cô nương chúng ta rất hài lòng, hôm nay cũng là nhờ phúc của Tấn vương gia, vui vẻ một mình không bằng mọi người cùng vui, hôm nay Như Yên liền ở tại đại sảnh khảy một bản.”

Nói xong, Bàng Lạc Tuyết ôm lấy cây đàn hướng đến cầm đài, tùy ý khảy một bản Hàn Giang Nguyệt, làn điệu đơn giản, thủ hạ của Bàng Lạc Tuyết lại hơn mấy phần tâm sự nặng nề, người ở chỗ này đều có chút chìm đắm trong tâm sự của chính mình.

Tấn vương cũng không ngoại lệ, nghe được Thích Dao nói mình trả hơn hai vạn để nghe cầm, hận không thể tự mình đi lên che miệng của nàng lại, chuyện này nhất định sẽ bị phụ hoàng mắng. Mà tiếng đàn của Bàng Lạc Tuyết hình như có ma lực, Tấn vương nghĩ mẫu phi chính mình mặc dù chỉ là một cung nữ, thế nhưng lúc chính mình năm tuổi lại bị phụ hoàng chính mình sát hại, hắn bị cho là con hoang đưa đến chỗ Võ Hiền Phi, làm con trai của nàng, mỗi ngày hắn đều phải chịu đựng cái bà ấy kia răn dạy, hắn hận không thể một đao giết chết nàng.

Tấn vương dần dần lạc lối, làm cho Lâm Thanh cùng Tô Ấp nhìn thấy, tự nghĩ hảo hữu sợ là không đơn giản như vậy, trong lòng tình nghĩa thân thiết đối với Tấn vương cũng lạnh nhạt ba phần.

Một bản kết thúc, Tấn vương như chìm vào giấc mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Vội vã nói lời xin lỗi, cho người để bạc lại, tự mình về phủ trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.