Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 25-26

trước
tiếp

Chương 25: Tìm ra chứng cứ (hạ)

Một màn kiếp trước lại bắt đầu trình diễn, vẻ mặt nhị di nương tam và di nương bi thương nói: “Muội muội sao lại hồ đồ như vậy dùng tới loại xạ hương này, phu nhân ngày ngày đưa thuốc tới…”

Tam di nương còn chưa nói xong, tứ di nương liềngiống như phát điên nói với lão gia: “Nhất định là phu nhân, phu nhân đố kị ta được lão gia sủng ái, mới có thể cấm túc ta, phu nhân, ta luôn luôn kính trọng người, người lại ác độc hại con của ta như vậy, sao lại hạ xạ hương vào trong thuốc xóa sạch hài nhi của ta, lão gia, lão gia, ngươi nhất định phải cho ta….”

‘Ba’ “Còn không chịu im miệng, phu nhân ngày ngày mang thuốc dưỡng thai cho ngươi, ngươi cũng chưa uống, lúc này còn muốn vu oan lên người phu nhân.”

Tứ di nương bất thình lình bị đánh, bụm mặt không thể tin tưởng.

Nhị di nương tam di nương quả nhiên cờ cao nhất, tứ di nương không còn đứa nhỏ này nữa, chỉ sợ cũng sẽ sớm thua cuộc.

“Tứ di nương thế nhưng thương tâm hồ đồ, mẫu thân ngày ngày đưa tới thuốc dưỡng thai ngươi thế nhưng chưa uống qua một ngụm?”

Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt tứ di nương né tránh, cười lạnh, rỏ ràng lăn lộn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chỉ là đồ ngốc, đáng đời bị người hại. “Tứ di nương là bởi vì xạ hương l.q.d xâm nhập vào thân thể mới làm cho đứa nhỏ mất đi, mẫu thân đưa thuốc tới đều bị ngươi vứt đổ, thái y cũng chứng thực bên trong không có xạ hương, chỉ trừ hôm nay bát thuốc này được bưng tới để hại mẫu thân ta, di nương nên suy nghĩ một chút gần đây có cái gì dị thường không, đừng để cho người thoát được tội.”

Tứ di nương ngẩng đầu nhìn sắc mặt lão gia, nhị tiểu thư nói không sai, thuốc này chính mình một giọt cũng không uống. Mình bị cấm túc, trừ tam tiểu thư đưa tới một chuỗi vòng cổ mã não, chẳng lẽ có vấn đề, tam phu nhân cùng mình luôn luôn giao hảo, chẳng lẽ là nàng? Sẽ không, quốc công phủ tam tỷ tỷ là người chơi thân thân cùng mình.

“Ta không rõ nhị tiểu thư có ý tứ gì, lúc đó thiếp thân ở nơi cấm túc, làm sao có thể có người tiến vào?”

“Tứ di nương không nói ra, Tuyết nhi càng không hiểu nổi, bây giờ phụ thân còn đang tức giận, nhưng người lại không muốn làm sáng tỏ, tùy người, Tuyết nhi chỉ nói cho người biết một câu, có một số việc vẫn là nên biết tính toán trước sau mới được.”

Tứ di nương cúi đầu nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nói: “Ta đã mất đứa nhỏ, trừ phu nhân có thể ra vào ở đây, cũng chỉ có tam tiểu thư đến đưa một chuỗi hồng mã não cho ta, nói là tam tỷ tỷ đưa tới cho ta trấn an. Thúy nhi lấy hộp trang sức đến cho ta.”

Nha hoàn hai tay cầm cái hộp trang sức tiến vào, trong hộp là một chuỗi mã não hồng, tinh xảo dị thường. Tam di nương vừa thấy hộp trang sức này liền sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Dương thị cầm lên chuỗi mã não nhàn nhạt ngắm nhìn, phía sau ma ma chạy lại vội vàng đem nó lấy đi.

“Phu nhân cần phải tránh xa một chút, đây không phải là hồng mã não gì, mà là hồng xạ hương châu.”

Mẫu thân kinh ngạc nhìn về phía tam phu nhân.

“Muội muội không biết đây là vòng xạ hương châu sao?”

Tam phu nhân liên vội vàng quỳ xuống đất, lập tức nước mắt rơi như mưa: “Thiếp thân làm sao biết được, thiếp thân luôn luôn cùng tứ muội giao hảo, này rõ ràng là vòng hồng mã não, là lúc trước mẫu thân nhà mẹ đẻ đưa tới mã não tốt nhất. Ta thế nào dám hại đứa nhỏ của lão gia.”

Tam phu nhân không phải đồ ngốc, biết mình hiện tại thừa nhận chính là cùng phán tử hình không có chút nào khác biệt, một mực khóc. Bàng Lạc Băng hung hăng trừng Bàng Lạc Tuyết.

“Nói cho cùng châu xuyến này là Băng nhi đưa tới, chẳng lẽ không phải ngươi mà là Băng nhi muội muội?”

Tam di nương nghe vậy trong lòng lập tức lạnh lẽo, Bàng Lạc Băng là lợi thế duy nhất của nàng, nàng không thể tự phá hủy tiền đồ của nàng, làm lão gia chán ghét. Hung hăng cắn cắn môi nói: “Lão gia tất cả đều là ta làm, Băng nhi nhỏ như vậy, nàng cái gì cũng không biết, lão gia thiếp thân cũng là nhất thời hồ đồ. “Nói rồi quỳ rạp xuống dưới chân Bàng quốc công đau khổ cầu xin đừng trừng phạt Bàng Lạc Băng.

Bàng quốc công tức giận toàn thân phát run, tứ di nương càng nghe thấy tin tức này liền ngất đi.

“Người tới, xữ theo gia pháp.”

Quản gia ôm một cây da trâu mềm tiến vào, nhớ ngày đó người bị đánh toàn thân đều là máu chính là mẫu thân của mình, mà ngay cả mình được sủng ái yêu thương cũng bị liên lụy. Kiếp này, ta liền muốn ngươi nợ máu trả bằng máu.

Bàng quốc công tự mình ra tay xữ phạt, mỗi một roi đều đánh ra một vết máu, Bàng Lạc Băng bị trận thế trước mắt dọa sợ, khóc hô chạy tới ôm chân Bàng quốc công cầu xin. Bàng quốc công cho người ngăn cản tam tiểu thư, nói với tam di nương: “Sau này, không cho ngươi gặp mặt Băng nhi, Băng nhi sau này liền cùng ở bên cạnh đại phu nhân. Ngươi ở trong viện của ngươi suy nghĩ lại, để xảy ra chuyện gì lớn, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà.

Tam di nương đau đớn nằm bò trên mặt đất một câu cũng nói không nên lời, mắt mở trừng trừng nhìn Bàng Lạc Băng bị hạ nhân mang đi, nàng ngẩng đầu ánh mắt cầu xin nhìn về phía Bàng quốc công, Bàng quốc công lại đáp lại cho nàng chỉ là một tiếng hừ lạnh.

“Chuyện hôm nay dừng ở đây, trông nom tứ phu nhân thật tốt, rồi nhìn về phía phu nhân nói: “Hôm nay ủy khuất cho nàng, lát sau ta sẻ đến Cẩm Tú các bồi tội với phu nhân.”

Dương thị dịu dàng cười: “Tứ muội muội liên tiếp bị đả kích, lão gia hay là cứ ở đây bồi tứ muội muội, mong rằng đối với nàng an ủi một chút, Băng nhi thiếp thân sẽ giáo dục thật tốt.”

Bàng quốc công gật đầu một cái, cho tất cả mọi người lui ra, tự ông ở lại đây chăm sóc tứ phu nhân, Bàng Lạc Tuyết đỡ hai tay Dương thị hơi lạnh, người phát ra một tiếng than nhẹ. Nàng thế nào lại không biết, chuyện đả thương ở chỗ sâu nhất, lạnh bạc nhất chẳng qua chính là lòng người.

 

Chương 26: Khai trương đại cát

Bàng Lạc Tuyết cùng Dương thị ngồi một lát, Dương thị vỗ vỗ tay nàng nói: “Nguyện vọng của mẫu thân là Tuyết nhi có thể gả vào một gia đình bình thường, tìm được một tướng công chỉ yêu con là đủ. Chỉ sợ cha của con quyền cao chức trọng, lại có tính toán sâu rộng. Mẫu thân không cầu con đại phú đại quý, chỉ cầu cho con có thể yên ổn cuộc đời này là đủ.” Trong lòng Bàng Lạc Tuyết tràn đầy cảm động, loại gia đình này của bọn họ, nữ nhi nhà quyền quý sẽ gắn kết quan hệ cùng gia tộc vững mạnh, nói khó nghe một chút chẳng qua chỉ là một quân cờ để gắn kết quyền lực của gia đình, thế nhưng Dương thị lại không muốn như vậy.

Bàng Lạc Tuyết trấn an: “Nữ nhi còn chưa cập kê, chuyện tương lai ai biết trước được, hôm nay mẫu thân cũng bị khiếp sợ không ít, chờ nữ nhi gọi Tử Quyên mang canh an thần đến, mẫu thân uống xong rồi nghỉ ngơi đi.”

Dương thị gật gật đầu, tự tay choàng áo cho Bàng Lạc Tuyết, mang mũ rộng lên xong, mới nhìn nàng rời đi.

Bàng Lạc Tuyết đỡ tay Tử Quyên, thản nhiên nói: “Chuyện của ngươi an bài làm rất khá, tất cả chuyện này không được để bất luận kẻ nào biết được, bảo nha hoàn Lạc Tuyết các phải giữ kín miệng, ở bên chỗ mẫu thân ngươi che đấu thay ta, bản tiểu thư nhất định sẽ không để ngươi thua thiệt, hôm nay người phía dưới đưa tới một chuỗi vàng khảm ngọc châu được Liên Diệp đưa đến trong phòng ngươi. Đợi các thợ thêu mang y phục đến phòng xong, phân phó người canh giữ, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.”

“Đa tạ tiểu thư, nô tỳ là người của tiểu thư, nên sẽ vì tiểu thư mà trợ lực.” Tử Quyên cung kính nói.

Trở lại trong Lạc Tuyết các.

Thích Dao yên tĩnh ngồi bên cạnh bàn uống trà, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu kiểm tra phê duyệt vũ y.

“Việc đã xong, xem ra cũng không đơn giản, vẻ mặt muội mệt mỏi như vậy.” Thích Dao tất nhiên là hiểu những loại chuyện ẩn tình của các đại gia đình, nên cũng không hỏi nhiều.

“Đương nhiên, chẳng qua là chuyện tranh giành sủng ái, lại làm tỷ lo lắng, vũ y này nhìn không tệ. Nhưng mà muội có lễ vật cho tỷ.” Bộ dáng Bàng Lạc Tuyết thần bí nói.

“Nga?” Thích Dao hơi nhíu mày, không có hứng thú đáp lại.

Bàng Lạc Tuyết quyệt quyệt miệng, nhìn ra ngoài cửa kêu: “Tử Quyên, mang đồ vật tiến vào.”

Chỉ chốc lát trên tay Tử Quyên mang tới là một cái khay gỗ lim, đi vào, đặt khay xuống, liền lui ra ngoài.

“Nào, hiện tại cho tỷ xem, cũng không được quá mức kích động đi.” Nói xong xốc khăn che lên, một bộ gấm Tứ Xuyên màu lam đậm làm thành váy tung hoa, làn váy thêu đầy hoa hải đường, nhị hoa đều dùng kim tuyến, đan màu sắc rực rỡ như tinh thạch, nếu ở trong đêm khuya vẫn xinh đẹp như cũ không gì sánh nổi, hoa thủy tiên thêu trước ngực, trên đai lưng màu đen được thêu hạt trân châu màu đen, chỉ một hạt trân châu đen liền hiếm thấy, mà trên đai lưng này lại thêu trên dưới sáu trăm hạt cùng loại lớn nhỏ, có thể nói là vô giá.

Thích Dao nhìn ánh mắt thắng tấp, chỉ vải của chiếc váy này liền giá trị xa xỉ, huống chi lại phối nhiều trân châu trên váy như vậy. Thật là lộng lẫy, làm cho Thích Dao kìm lòng không đậu sờ lên. Là nữ nhi nên cũng không ngoại lệ.

“Nhìn vẻ mặt tỷ tỷ chính là hài lòng lễ vật của Tuyết nhi, ngày mai là ngày lành, sau này con đường của chúng ta rất dài, thù muốn báo, cũng cần có thời gian.” Bàng Lạc Tuyết nắm thật chặt tay của Thích Dao.

Thích Dao cảm động lệ nóng quanh tròng, dù cho bản thân nàng đã trải qua muôn loại tư vị, tâm đã sắp luyện thành khối băng. Thế nhưng loại tình nghĩa này lại đáng giá hơn sinh mệnh của bản thân. Cảm giác có được người quan tâm đích thực thật ấm áp.

Bàng Lạc Tuyết cũng không nghĩ đến sẽ làm Thích Dao cảm động như vậy, nàng cũng bị hoảng sợ, nhanh để cho Liên Diệp Liên Ngẫu đi dỗ, khó khăn mới dừng lại, ba người vui vui vẻ vẻ thử y phục xong, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nghĩ ở phòng ngủ ngoài sảnh, đêm khuya Thích Dao liền cùng Bàng Lạc Tuyết cùng ôm nhau ngủ.

Ngày hôm sau, ba người dậy sớm, rời giường trang điểm, chảy chuốc. Liên Diệp Liên Ngẫu đã sớm đem tất cả trâm cày cùng yên chi bột nước* đặt vào trong hộp trang điểm, từ cửa sau ngồi xe ngựa chạy tới Thúy Vi lâu.

Yên chi bột nước*: Là son phấn đó nha, vì ta thấy để vậy hay hơn.

Ba người mang theo số lượng lớn y phục, theo cửa sau Thúy Vi lâu đi vào, sáng sớm ở ngã tư đường, người đi đường còn chưa đông đúc, xa xa nhìn thấy Tiết ma ma mang theo thằng nhóc đứng ở cửa sau nghênh đón. Trong xe ngựa y phục là nhiều nhất. Tiết ma ma trái lại biết chuyện, tự mình đón hai người xuống xe, lại để cho người mang y phục của các cô nương vào. Những cô nương này biết hôm nay là ngày khai trương, đã sớm rời giường trang điểm, dựa theo tiểu thư phân phó, mỗi người hoàn toàn đặc sắc, hoặc xinh đẹp quyến rũ, hoặc thanh lệ thoát tục, trên trán mỗi người đều vẽ một đóa hoa đào, trong có vẻ thanh thuần động lòng người. Người đẹp vì lụa quả thật không sai, chất y phục thượng hạng được các cô nương mặc vào thì rực rỡ lóa mắt, trang điểm nhàn nhạt, gương mặt như tranh vẽ.

Thích Dao cũng thay y phục đã chuẩn bị hôm qua, gương mặt bình tĩnh, thoa một chút son nhàn nhạt, lại thêm một chút son bóng bên ngoài, như tiểu mỹ nhân cao quý lạnh nhạt. Quả nhiên thật kinh diễm. Thích Dao vận một thân màu trắng, tóc búi nhẹ nghiêng về phía sau, phía dưới quần lụa mỏng tuyết trắng rũ xuống đất, váy trắng hoa mai bạch thủy. Trên đầu cắm một cái trâm dương chi bạch ngọc, như hoa sen trắng trắng trong thuần khiết.

Hai người trang điểm xong từ trong thất đi ra, một người lãnh diễm cao quý, một thanh đạm như lan. Bọn nha đầu đã lau chùi tất cả bàn ghế một lần, chính giữa nhà trải thảm đỏ. Bọn sai vặt bên ngoài dựng thang, treo bảng hiệu Thúy Vi lâu lên, dùng vải đỏ che. Chờ giữa trưa bà chủ sẽ vén màng khai trương, Tiết ma ma bận trước bận sau, chờ đợi ô danh trước kia được rửa sạch, để cho Thúy Vi lâu trở thành đệ nhất kinh thành này.

Thích Dao ở một bên sắp xếp tập luyện vũ đạo, mấy người kia cũng đi trên đường truyền giấy mời mộc, dán thông báo hôm nay Thúy Vi lâu khai trương, tất cả rượu hay thức ăn đều có ưu đãi, có biểu diễn rất đặc sắc, tận dụng thời cơ hiếm có.

Nàng mang khăn che mặt lên, lấy đàn điều chỉnh lại lần cuối, gọi Thích Dao: “Một chút nữa buông màn che xuống, mọi người cũng không biết muội là ai, tỷ tùy tiên gọi muội là Như Yên là được rồi.”

Thích Dao gật gật đầu: “Như Yên, Như Yên, Tuyết nhi muội nghĩ ra cái tên này thật không tệ. Nhìn mọi người trên dưới đều chuẩn bị không sai biệt lắm, tới giữa trưa sẽ khai trương. Vừa rồi ta đến phía trước xem xét một cái, hôm nay nếu có thể một lần là nổi tiếng, vậy sau này Thúy Vi lâu của chúng ta cũng có thể đứng vững tại kinh thành này.”

“Tỷ nghĩ không tệ, những thợ thêu kia, tỷ tạm thời cho các nàng ở lại Thích phủ, qua mấy ngày nữa gian nhà phía sau Thích phủ mở thêu lâu, cũng để các nàng ở đó, đây cũng chỉ là ý của riêng muội, dù sao đây cũng là nhà của tỷ tỷ, hi vọng tỷ tỷ có thể suy nghĩ một chút, nếu như bất tiện, muội sẽ đặt mua một tòa nhà khác.” Bàng Lạc Tuyết nhìn Thích Dao trưng cầu ý kiến của nàng.

Thích Dao đương nhiên là đồng ý, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, liền nói với Tiết ma ma: “Phải chờ đến giữa trưa, bảo các cô nương chuẩn bị cho thật tốt, hôm nay khai trương, nhất định phải kinh động kinh thành, mong rằng bọn tỷ muội có thể trên dưới một lòng, cùng nhau nỗ lực, sau này nhất định có thưởng.”

Tiết ma ma cười nói: “Lâu chủ yên tâm, đã sớm chuẩn bị xong, bây giờ các cô nương mỗi người một gian phòng đang chờ đợi, sẽ chờ lâu chủ đích phân phân phó. Bọn nha đầu che màn lên, bên ngoài tân khách đã tụ tập rất nhiều. Lão nô đã nghe theo phân phó của lâu chủ dùng hồng sa bố trí sân khấu xong.”

Thích Dao hài lòng gật gật đầu: “Mở cửa, đốt pháo, khai trương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.