Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 86

trước
tiếp

Chương 86: Đạo tặc ngoài biên cảnh

Chỉ là, Lăng Túc Nhiên vốn không thèm để ý đến anh ta, anh quay người đi đến chỗ bãi đỗ xe.

“Anh kia, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh không nghe thấy hả?” Lục Bảo Đạt tràn đầy tức giận đuổi theo.

“Cút!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.

“Đúng là cuồng vọng!” Lục Bảo Đạt nhướng mày: “Hôm nay tôi sẽ giáo huấn cho anh một trận nhớ đời.”

Sau khi nói xong anh ta vung tay muốn đấm Lăng Túc Nhiên.

Đúng lúc này, vài tiếng thắng xe vang lên, sau đó chợt thấy bốn chiếc xe jeep địa hình đậu cách đó không xa. Có mười người đàn ông mặc thường phục bước xuống, cả đám lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng.

“Bố!” Nhìn thấy người đàn ông cầm đầu kia, Lục Bảo Đạt lớn tiếng hô lên.

“Hả? Sao con lại ở đây vậy?” Người đàn ông cầm đầu đúng là bố của Lục Bảo Đạt – Lục Quốc Trường.

“Bố, bố tới đúng lúc lắm, ở đây có người giả dạng quân nhân này.” Lục Bảo Đạt vừa nói vừa đi đến chỗ bố mình.

“Con hỏi anh ta có quân hàm gì thì anh ta còn mạnh miệng nói mình không cần quân hàm.”

“Hả?” Lục Quốc Trường quay sang nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, toàn thân ông ta chợt run lên, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Ngay sau đó, ông ta nhanh chóng bước nhanh đến chỗ Lăng Túc Nhiên.

“Bố, bố mau cho người bắt anh ta về thẩm vấn một chút, con hoài nghi anh ta…” Lục Bảo Đạt tiếp tục mở miệng nói.

Bộp!

Còn chưa kịp dứt lời, Lục Quốc Trường dùng chân đá bay con mình.

“Bố… sao bố lại đánh con?” Lục Bảo Đạt ngã nhào, sau đó trào máu miệng.

Lục Quốc Trường không để ý tới anh ta mà đi đến trước mặt Lăng Túc Nhiên, chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn: “Lục Quốc Trường ở chiến khu Đông Khởi, tham kiến Đốc Soái!”

Mấy tên mặc thường phục phía sau cũng tràn đầy hoảng sợ chạy tới, cúi chào: “Tham kiến Đốc Soái!”

Thấy một màn như vậy, Lục Bảo Đạt và Lưu Thiết Minh xém rớt cằm xuống đất, đồng thời hóa đá tại chỗ.

Đốc… Đốc Soái?”

Cái tên không đáng giá trong mắt hai người vậy mà là… Đốc Soái hả?

Đốc Soái là khái niệm gì?

Toàn bộ khu Đông, ngoại trừ Trịnh Nhật Tùng ra thì người đứng đầu phía Đông như Lạc Bảo Vũ cũng không dám tự xưng là Đốc Soái!

Cuối cùng hai người họ cũng hiểu ra, vì sao Lăng Túc Nhiên lại nói mình không có quân hàm.

Ngũ Đại Vương Hầu ở cảnh nội đúng thật là không trao quân hàm, Vương Hầu là thân phận của bọn họ!

Nghĩ đến những lời nói và hành động của mình đối với Lăng Túc Nhiên, toàn thân bọn họ không ngừng run rẩy, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

“Ông quen tôi à?” Lăng Túc Nhiên nhìn Lục Quốc Trường.

“Đốc Soái, thuộc hạ có đi theo Phó đốc Lạc đến buổi tiệc tối của nhà họ Triệu ạ.” Lục Quốc Trường nhanh chóng đáp lại.

“Anh ta là con của ông à?” Lăng Túc Nhiên chỉ Lục Bảo Đạt: “Anhta hoài nghi tôi giả dạng quân nhân, ông có muốn tìm người tra thân phận của tôi một chút hay không?”

Toàn thân Lục Quốc Trường run lên, nhanh chóng quỳ xuống: “Không dám! Con tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin Đốc Soái trách phạt!”

Sau khi nói xong thì ông ta quay sang nhìn Lục Bảo Đạt và Lưu Thiết Minh, tức giận nói: “Hai tụi bây là đồ hỗn xược, còn không nhanh lại đây cầu Đốc Soái tha mạng, không muốn sống nữa à?”

Hai người run rẩy đi đến trước mặt Lăng Túc Nhiên, sau đó quỳ xuống.

“Tôi… tôi thành thật xin lỗi… là mắt chó của chúng tôi nhìn người kém… cầu… cầu Đốc Soái tha mạng…”

“Giờ đã tin lời tôi chưa?” Lăng Túc Nhiên thờ ơ nói.

“Tin, tin rồi…” Hai người gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

“Quỳ ba tiếng, tự suy xét lại bản thân mình.” Lăng Túc Nhiên nói: “Nếu như lần sau để tôi biết hai người ỷ thế hiếp người thì không chỉ đơn giản là quỳ xuống thôi đâu.”

“Còn nữa, thân phận của tôi đừng cho Nhã Khiết và bạn cô ấy biết, hai anh biết nên làm thế nào chưa?”

“Biết, đã biết!” Hai người lại gật đầu.

“Hai tên khốn nạn này, còn không nhanh cảm ơn Đốc Soái không trách phạt!” Lục Quốc Trường tức giận quát.

“Cảm… cảm ơn Đốc Soái không trách phạt.” Hai người lại dập đầu.

“Các ông tới đây làm gì vậy?” Lăng Túc Nhiên không để ý tới hai người kia nữa, nhìn Lục Quốc Trường hỏi.

“Đốc Soái, một tên đạo tặc ngoài biên cảnh lẻn vào Đông Lưu đã làm tổn thương hơn ba mươi binh sĩ Đông Lưu ta.” Lục Quốc Trường cung kính đáp.

“Chúng tôi đã đuổi theo hắn ba ngày ba đêm, nửa tiếng trước nhận được thông báo rằng hắn xuất hiện bên trong nhà hàng nên chúng tôi phái người quan sát trong đó.”

“Hả?” Lăng Túc Nhiên nhíu mày.

Với tư cách là Vua Tây Lưu, anh tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho mấy tên đạo chích bên ngoài biên cảnh lẻn vào, huống chi còn làm tổn thương binh sĩ của quân ta!

“A…” Đúng lúc này, bên trong nhà hàng vang lên tiếng thét.

Ngay sau đó, lượng lớn thực khách chạy ùa ra khỏi nhà hàng, trên mặt mọi người tràn đầy hoảng sợ.

Lăng Túc Nhiên nheo mắt lại, trong nháy mắt cơ thể đã lướt đến trước cửa, lúc nhìn vào trong đó thì thấy một tên đàn ông bốn mươi tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế, trong tay cầm một điếu xì gà.

Trên bàn cơm đặt một thanh đao rộng hai mươi phân, trên lưỡi đao có không ít vết máu. Mà trên mặt đất xung quanh có bốn người đàn ông mặc thường phục nằm la liệt, trong miệng liên tục trào máu tươi.

Ngoại trừ bọn họ ra thì trong hành lang cũng có một số thực khách có vết thương, đang run rẩy co rút trong góc tường.

“Khốn nạn!” Lúc này, Lục Quốc Trường mang người đi đến sau lưng Lăng Túc Nhiên, đưa tay chỉ vào đối phương rồi nổi giận gầm một tiếng.

“Tụi mày đuổi theo tao ba ngày ba đêm mà chỉ phái mấy loại tôm tép này đối phó tao à, có phải quá xem thường tao rồi hay không?”

Lúc tên đó nói chuyện thì đứng thẳng người dậy, một luồng khí tức tràn ra, là cảnh giới Chiến sư Đại thành.

“Vậy mà mày lại là Chiến sư Đại thành?” Sắc mặt Lục Quốc Trường biến hóa.

Theo tin tức mà ông ta biết, có lẽ đối phương chỉ vừa đột phá đến cấp Chiến sư mà thôi, không ngờ tên này lại đạt đến Chiến sư Đại thành!

Mà ông ta cũng chỉ có tu vi Chiến sư Tiểu thành, dù bên mình có hơn mười người đồng thời xông lên thì chỉ sợ cũng không phải đối thủ của gã.

Tuy trên người bọn họ đều bị thương, nhưng hiện trường còn nhiều thực khách như vậy, dù có tăng thêm cường giả Chiến sư thuấn di với tốc độ nhanh thì cũng rất khó cam đoan sẽ không ngộ thương bọn họ.

Nhưng mà, nghĩ đến Lăng Túc Nhiên đang ở bên cạnh, lòng ông ta lập tức bình tĩnh lại.

Có Lăng Soái ở đây thì đối phương đã là một người chết rồi!

“Hệ thống tình báo của tụi mày thật yếu kém!” Người nọ trầm giọng nói.

Gã cầm thanh đại đao qua, tiếp tục nói: “Được rồi, không nhiều lời với tụi mày nữa, sau khi giải quyết tụi mày xong thì tao cũng nên trở về nước. Lần này đến Đông Khởi, tụi mày khiến tao thất vọng quá.”

“Đã làm tổn thương hơn ba mươi binh sĩ Đông Lưu mà còn muốn về nước?” Lúc này, Lăng Túc Nhiên lãnh đạm nói.

“Mày là thằng nào?” Gã đánh giá Lăng Túc Nhiên.

Lúc nãy gã không cảm ứng được chút khí tức chấn động nào từ trên người Lăng Túc Nhiên nên mới không để ý đến anh.

“Nếu mày tự sát thì tao có thể cho mày toàn thây.” Lăng Túc Nhiên nói.

“Ha ha ha…” Gã cười to, sau đó trầm giọng nói: “Nếu mày thích khoe khoang như vậy thì để tao tiễn mày xuống địa ngục trước.”

Chưa dứt lời, cơ thể gã đã bắn ra, hai tay cầm đao nhanh chóng chém xuống Lăng Túc Nhiên, đao gào thét phóng ra gió.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.