Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 85

trước
tiếp

Chương 85: Ếch ngồi đáy giếng

“Lục Bảo Đạt!” Tào Quế Anh khẽ cau mày, cô ấy nhìn Lăng Túc Nhiên.

“Anh Lăng, thật ngại quá, Lục Bảo Đạt không có ý gì đâu, anh đừng để trong lòng, cậu ấy…”

“Tôi chính là có ý đó đấy!” Lục Bảo Đạt ngắt lời Tào Quế Anh: “Tôi xem thường nhất là loại người thích giả bộ!”

“Cái gì mà không có quân hàm chứ, ngoại trừ tân binh ra thì tất cả quân nhân đều có quân hàm, đây là thường thức đấy!”

“Mà nhìn anh có vẻ không phải là tân binh, sao có thể không có quân hàm được.”

“Anh Lục à, phiền anh chú ý ngôn từ một chút.” Tần Nhã Khiết không vui: “Nếu chồng tôi nói anh ấy không có quân hàm thì anh ấy không cần phải lừa các anh.”

“Cô Tần, tôi đang giúp cô đó!” Lục Bảo Đạt nhìn về phía Tần Nhã Khiết.

“Tất cả quân nhân đều có quân hàm, nếu như anh ta không có quân hàm thì chắc chắn không phải là quân nhân, cô đừng để anh ta lừa gạt!”

“Lục Bảo Đạt, có chuyện gì với anh vậy, anh không thể bớt vài lời à?” Tào Quế Anh rất xấu hổ, giọng điệu lạnh đi.

Sau đó cô ấy nhìn sang hai người Lăng Túc Nhiên và Tần Nhã Khiết: “Nhã Khiết, hai người đừng nóng giận, bởi vì bố của Lục Bảo Đạt cũng là quân nhân nên rất để ý phương diện này.”

“Ha ha, không sao đâu.” Lăng Túc Nhiên nhìn Lục Bảo Đạt, thờ ơ nói: “Cái anh gọi là thường thức chỉ là một phần của tảng băng chìm trong hệ thống quân doanh mà thôi, còn có vô số điều mà anh không biết.”

“Đừng mang sự vô tri của mình trở thành vốn liếng để khoe khoang, như vậy chỉ khiến anh càng lộ ra mặt vô tri của mình hơn mà thôi.”

“Hả?” Lục Bảo Đạt biến sắc: “Anh nói cái gì? Anh dám nói tôi vô tri? Anh biết bố tôi là ai không?”

“Ha ha, tôi không biết, tôi cũng không có hứng thú muốn biết.” Lăng Túc Nhiên cười nhạt.

“Anh Lăng này, tôi khuyên anh nên nói xin lỗi với anh Đạt đi, có lẽ anh ấy sẽ nể mặt cô Tần mà không so đo với anh.” Lưu Thiết Minh khinh thường nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.

“Bố của anh Đạt là sĩ quan cấp tá ở chiến khu Đông Khởi, nếu anh thật sự chọc giận anh ấy thì anh sẽ có kết cục khó coi lắm đấy.”

“Ồ, còn là một sĩ quan cấp tá nữa à?” Lăng Túc Nhiên cười rồi nhìn về phía Lục Bảo Đạt: “Vậy bố anh biết Lạc Bảo Vũ không?”

“Nhảm nhí!” Lục Bảo Đạt hừ lạnh một tiếng: “Người ở chiến khu Đông Khởi ai mà không biết đến Phó đốc Lạc chứ.”

“Vậy anh bảo bố anh hỏi Lạc Bảo Vũ một chút, xem cậu ấy có biết trong quân khu, ngoại trừ tân binh ra thì người nào không có quân hàm không.” Lăng Túc Nhiên nâng chung trà lên uống một ngụm.

“Anh có ý gì?” Lục Bảo Đạt sửng sốt.

Nhìn Lăng Túc Nhiên tỏ vẻ bình thản như vậy, trong tích tắc, anh ta mơ hồ cảm thấy, không phải đối phương có lai lịch lớn thật đó chứ.

Nhưng mà, ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi. Một quân nhân chưa đến ba mươi tuổi thì địa vị có thể lớn đến chừng nào cơ chứ, cùng lắm chỉ là một sĩ quan cấp úy mà thôi.

“Không có ý gì cả, anh rảnh thì hỏi bố anh một chút rồi sẽ biết.” Lăng Túc Nhiên đặt chén trà xuống rồi nở nụ cười.

“Cố làm ra vẻ, tôi thấy anh chính là…” Lục Bảo Đạt lại mở miệng.

“Đủ rồi, Lục Bảo Đạt, anh bớt vài câu đi!” Châu Thanh Thảo bên cạnh không vui ngắt lời anh ta.

Sau đó, cô ấy nhìn về phía Tần Nhã Khiết: “Nhã Khiết, chúng ta nói chuyện khác đi, đúng rồi, cậu có nghe qua Hoàn Vũ Chi Tâm chưa?”

“Hoàn Vũ Chi Tâm?” Tần Nhã Khiết sửng sốt: “Cậu đang nói đến chuỗi vòng cổ bằng kim cương gây chấn động toàn cầu suốt một năm qua à?”

“Đúng vậy.” Châu Thanh Thảo ra vẻ ước ao: “Chuỗi vòng cổ đó thật xinh đẹp, nếu như tớ được mang nó một ngày thôi thì có giảm thọ mười năm tớ cũng nguyện ý!”

Tần Nhã Khiết hé miệng cười: “Có khoa trương như vậy không? Không phải chỉ là một chuỗi vòng cổ thôi à?”

“Nhã Khiết, nó không chỉ là một chuỗi vòng cổ đơn giản như vậy đâu!” Tào Quế Anh cũng bày ra vẻ mặt hâm mộ.

“Đó là một món quà hoàn mỹ mà trời cao ban cho nhân loại, ai có được nó thì đừng nói là cả đời, dù chỉ một ngày thôi thì đó cũng là biểu tượng cho thân phận và địa vị của người đó rồi.”

“Nếu mười năm tuổi thọ đổi lấy một ngày đeo Hoàn Vũ Chi Tâm thì đoán chừng sẽ có vô số phụ nữ nguyện ý đấy.”

“Cậu có nói quá không vậy?” Tần Nhã Khiết lại cười.

Cô dừng một chút rồi nhìn về phía Châu Thanh Thảo: “Đúng rồi, Thanh Thảo này, sao đột nhiên cậu nhắc đến Hoàn Vũ Chi Tâm vậy?”

“Tớ quên mất, đi lạc đề rồi!” Châu Thanh Thảo vỗ đầu một cái.

“Vài ngày sau, tuần triển lãm toàn cầu của Hoàn Vũ Chi Tâm sẽ tổ chức ở Thành phố Hải Trung, tớ muốn hỏi xem cậu có hứng thú đến đó góp vui hay không ấy mà.”

“Tớ không đi đâu, hai người các cậu đi à?” Tần Nhã Khiết cười đáp.

“Hay là cùng đi đi, ba người chúng ta đi chung cho có bạn.” Châu Thanh Thảo nói.

“Tuy nhiên, có đến Thành phố Hải Trung thì cũng không vào được hội trường, nhưng ít ra có thể cảm nhận một chút bên ngoài hội trường đấy.”

“Vì sao lại không vào được hội trường?” Tần Nhã Khiết tò mò hỏi: “Cần có thư mời à?”

“Ừ.” Châu Thanh Thảo gật đầu: “Nghe nói, tổng giám đốc Phương đứng ra tổ chức chỉ phát năm trăm thư mời mà thôi.”

“Theo lời bọn họ nói, loại kim cương đỉnh cấp như Hoàn Vũ Chi Tâm, người bình thường không biết thưởng thức thì đừng tham gia náo nhiệt!”

“Vật hiếm thì quý, nghe nói, bây giờ thư mời đã lên đến bảy tỷ đấy.”

“Không phải chứ?” Nghe cái giá này, Tần Nhã Khiết âm thầm tặc lưỡi.

Không phải chỉ là một tấm vé vào cửa thôi sao, có cần khoa trương vậy không?

“Cậu đừng có không tin!” Châu Thanh Thảo tiếp tục nói.

“Dù giá như vậy nhưng không phải ai có tiền là lấy được thư mời đâu, tớ có một người bạn ở Thành phố Hải Trung, cậu ấy sai người tìm mấy mối quan hệ mà cũng không lấy được một tấm đấy!”

“Vậy à.” Tần Nhã Khiết tỏ vẻ không thể hiểu được mà đáp.

“Nhã Khiết, cậu theo tụi tớ xem chút đi!” Châu Thanh Thảo nói.

“Tớ thật sự không đi được, hai cậu đi đi, sau đó trở về chia sẻ lại với tớ!” Tần Nhã Khiết cười nói.

Tuy cô cũng ao ước Hoàn Vũ Chi Tâm, nhưng không đến mức si mê như vậy.

“Thôi được rồi.” Hai người thấy Tần Nhã Khiết thật sự không có hứng thú thì cũng không miễn cưỡng làm gì.

Hơn một tiếng sau, mọi người thanh toán rồi rời khỏi quán ăn.

“Nhã Khiết, bây giờ vẫn còn sớm, cậu bảo chồng cậu về trước đi, ba người chúng ta cùng đi dạo chợ đêm nha!” Châu Thanh Thảo nhìn Tần Nhã Khiết, nói.

“Lâu rồi ba người chúng ta chưa đi dạo chung đấy.”

“Thôi, tớ không đi đâu, Nhụy Lam đang chờ tớ ở nhà.” Tần Nhã Khiết cười đáp.

“Ây da, đi đi mà, bây giờ vẫn còn sớm, hơn nữa có chồng cậu ở với Nhụy Lam mà.” Tào Quế Anh cũng mở miệng nói.

“Nhưng mà…” Tần Nhã Khiết nói.

“Nhã Khiết, em cứ đi đi, hiếm khi được đi dạo với bạn bè, anh trở về trông Nhụy Lam cho.” Lăng Túc Nhiên cười ngắt lời cô.

“Vậy… thôi được rồi, em sẽ cố gắng về nhà sớm.” Tần Nhã Khiết suy nghĩ một chút rồi đáp lại.

“Không sao đâu, tối nay cũng không có việc gì làm, nếu em đi dạo mệt rồi thì gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón em.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười, nói.

“Vâng.” Tần Nhã Khiết gật đầu.

Hai phút sau, ba người lên xe của Tào Quế Anh.

“Anh kia, bây giờ bọn họ rời đi rồi, chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề cấp bậc của anh đi.”

Đợi sau khi ba người rời đi thì Lục Bảo Đạt nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, lạnh giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.