Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 46

trước
tiếp

Chương 46

“Tôi nhớ cô từng nói mình có hiểu biết đối với nhà cung cấp dược liệu Hải Thành, không biết cô có nghe nói đến Tần gia không?” Cố Vân Xuyên nói: “Tổ tiên Tần gia xuất thân làm dược liệu, có địa vị rất cao ở Hải Thành, ông cụ Tần đức cao vọng trọng, có điều mấy năm nay tình hình sức khỏe của ông ấy không tốt lắm, vì thế Tần gia tìm kiếm danh y khắp nơi nhưng đều bó tay trước bệnh tình của ông ấy. Họ cũng từng mời tôi tới xem nhưng tôi tự nhận bản thân mình không có năng lực đó. Nhưng cô thì chưa chắc.”

“Vậy sao…” Giang Nguyễn Nguyễn biết ý của anh, nhưng vẫn hơi lo lắng: “Nhưng Tần gia có quy mô lớn như vậy, phương diện giá cả chưa chắc sẽ thấp hơn hiện giờ.”

Cố Vân Xuyên nói: “Trước đó Tần gia đã hứa hẹn, nếu có người chữa khỏi cho ông cụ thì họ có thể tặng miễn phí một số dược liệu đắt giá, thậm chí tương lai cũng có thể bán nửa giá cho đối phương.”

Nghe thế, đôi mắt Giang Nguyễn Nguyễn sáng lên, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cũng từ từ rơi xuống: “Có chuyện tốt này mà sao anh không nói sớm?”

Cố Vân Xuyên bật cười: “Tôi cũng từng có ý định này, nhưng lúc đó cô còn chưa tới, năng lực của tôi lại không đủ cho nên cuối cùng chỉ đành từ bỏ, chuyện này cũng bị tôi ném ra sau đầu, vừa rồi mới nhớ tới, cảm thấy có lẽ cô có thể đi thử xem, không biết ý cô thế nào?”

“Đương nhiên không thành vấn đề!” Giang Nguyễn Nguyễn lập tức đứng dậy, thúc giục: “Anh giúp tôi liên lạc với Tần gia, hỏi xem khi nào tới được.”

Thấy dáng vè sốt ruột của cô vì sở nghiên cứu, Cố Vân Xuyên hơi rung động, lập tức cười đáp: “Tôi đi ngay, cô ở đây đợi tôi một chút.”

Nói xong, anh ra khỏi văn phòng gọi điện thoại.

Giang Nguyễn Nguyễn chờ trong phòng làm việc.

Mặc kệ ông cụ Tần thế nào, vì sở nghiên cứu, cô nhất định phải cố hết sức chữa khỏi cho ông!

Chỉ chốc lát sau, Cố Vân Xuyên lại trở về.

“Thế nào?” Giang Nguyễn Nguyễn mở lời hỏi.

Cố Vân Xuyên gật đầu: “Khá tốt, trước mắt Tần gia còn chưa tìm được bác sĩ có thể chữa trị cho cụ Tần, nghe tôi nói muốn đề cử một người tới xem thì không chút do dự mà đồng ý.”

“Khi nào chúng ta đi được?” Giang Nguyễn Nguyễn vội hỏi.

“Buổi tối hôm nay.” Cố Vân Xuyên nói.

Giang Nguyễn Nguyễn lập tức đồng ý, thời gian này rất hợp ý cô, cô cũng hi vọng tới đó càng sớm càng tốt.

“Làm phiền anh thuật lại cho tôi những triệu chứng của cụ Tần để tôi sớm chuẩn bị.” Nhắc đến chuyện liên quan đến chữa bệnh, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn nghiêm túc lên.

Bệnh tình của ông cụ nhà họ Tần có phần phức tạp, đó cũng là lý do khiến những danh y đó bất lực.

Cố Vân Xuyên nói cho cô biết tình trạng của ông cụ Tần nhưng cũng phải mất một hồi lâu mới có thể nói xong.

Sáu giờ tối, sau khi Giang Nguyễn Nguyễn tan làm, dựa theo địa chỉ mà Cố Vân Xuyên đưa, cô một mình đến biệt thự nhà họ Tần.

Người mở cửa là một người đàn ông trung niên có vẻ là quản gia.

Khi nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn, ông ta lịch sự chào hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô là?”

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Xin chào, tôi là bác sĩ đến khám cho ông cụ Tần, lúc chiều tôi có điện báo trước.”

Nghe vậy, người quản gia liền nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô còn trẻ tuổi như vậy thì trong lòng ông ta không khỏi có chút nghi ngờ.

Còn trẻ như vậy có làm được không đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.