Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 45

trước
tiếp

Chương 45

Trước đó Cố Vân Xuyên gần như đã liên lạc toàn bộ nhà cung cấp ở Hải Thành, nhưng đều bị họ từ chối, hiện giờ hai người không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi cho những người đó lần nữa.

“Sở nghiên cứu VR? Trước đó không phải chúng tôi đã nói rồi sao? Các người báo giá quá thấp, chúng tôi không có khả năng hợp tác!”

Giang Nguyễn Nguyễn vừa báo tên sở nghiên cứu đã nghe đầu bên kia không chút do dự mà từ chối.

Trầm ngâm mấy giây, Giang Nguyễn Nguyễn cắn răng nói: “Chúng tôi có thể tăng 0.5 so với giá ban đầu, hai bên đều lui một bước, ngày sau nếu hợp tác vui vẻ có thể bàn lại phần giá cả…”

Đầu bên kia cắt ngang lời cô: “Quá thấp, tối thiểu phải 3.0, bằng không khỏi thương lượng.”

Nghe đối phương chém giá cắt cổ, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp cúp điện thoại.

Bên kia, sắc mặt Cố Vân Xuyên cũng rất khó coi.

“Thật có lỗi, bác sĩ Cố, dược liệu phía chúng tôi đều đã được đặt trước, hiện tại không có nhiều để cung ứng cho sở nghiên cứu của các vị.”

Nghe câu này thì biết ngay chỉ là lấy cớ để từ chối họ, cũng thể hiện rõ thái độ không hợp tác.

Cố Vân Xuyên cũng không ép buộc: “Được, tôi hiểu rồi.”

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Liên tục gọi vô số cuộc điện thoại, thẳng đến buổi chiều hôm sau vẫn không thu được tin tốt nào cả.

Thái độ của đám thương nhân dược liệu đều là khách khí hoặc không kiên nhẫn, nhưng kết quả chỉ có một, chính là không có ý định hợp tác với họ.

Thậm chí còn có một nhà trực tiếp chỉ mặt gọi tên nói với Giang Nguyễn Nguyễn rằng họ không có khả năng hợp tác với sở nghiên cứu VR, không có lý do nào cả.

Trong lòng hai người biết rõ, họ nhất định đã bị người ta hại.

Còn kẻ đứng phía sau màn cũng khá rõ ràng, họ không nghĩ ra khả năng nào khác ngoài Phó Vi Trữ.

Biết mình bị người ta hại, cộng thêm mấy hạng mục trong sở nghiên cứu còn đang đình trệ, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy hơi bực bội.

Cô không nghĩ tới thời gian đã qua sáu năm mà thù hận của Phó Vi Trữ đối với cô vẫn còn lớn như thế, thậm chí vô sỉ đến sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!

Nhưng bây giờ không phải lúc phát tiết cảm xúc, Giang Nguyễn Nguyễn bấu vào lòng bàn tay, làm mình tỉnh táo lại, ngước mắt nói với Cố Vân Xuyên: “Không sao, Hải Thành không được thì chúng ta liên lạc nhà cung cấp ở những thành phố khác, nhất định có thể tìm ra người chịu hợp tác với chúng ta.”

Chỉ là chi phí và thời gian tiêu tốn cũng sẽ cao hơn một chút.

Mặc dù Giang Nguyễn Nguyễn không nói nhưng cũng biết rõ điểm này. Cô cũng hi vọng có thể tìm được nhà cung cấp thích hợp ở gần, nhưng bây giờ thật sự không có cách nào khác.

“Không đúng… Chưa hẳn cần đi tới thành phố khác.” Cố Vân Xuyên như nhớ đến chuyện gì đó, giọng nói trở nên thoải mái hơn.

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày lại: “Anh cảm thấy ở Hải Thành còn có bên nào hợp tác được? Những tiệm thuốc nhỏ tuyệt đối không được, chúng ta phải có quy mô nhất định…”

Cố Vân Xuyên gật đầu: “Tôi biết, nhưng có lẽ chuyện này cần cô đích thân ra trận.”

Giang Nguyễn Nguyễn càng không hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.