Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 351

trước
tiếp

Chương 351:

 

Lý Đồng tiến lên một bước: “Mẫu hậu, nhi thần biết không nên viết tên huý của Mẫu hậu, chỉ là Nhi thần muốn biết, dùng chữ viết Đại Tề trông sẽ ra sao.”

 

Đông Bình.

 

Đông Bình Trưởng Công chúa nhìn hai chữ này, ngón tay từ từ vạch qua trên tờ giấy: “Đồng nhi viết rất đẹp.”

 

Lý Đồng không khỏi vui mừng.

 

“Con lui xuống trước đi,” Đông Bình quay đầu phân phó Lý Đồng, “Ta muốn nói chuyện với Lang Hoa.”

 

Lý Đồng đáp một tiếng từ từ lui xuống, mới xoay người hai bước, đã nhìn thấy Lý Mặc cũng đang lặng lẽ đi ra ngoài. Lý Đồng sợ hết hồn, Lý Mặc vội vàng làm động tác giữ im lặng, huynh muội hai người mới lật đật ra ngoài.

 

Lang Hoa đỡ Đông Bình Trưởng Công chúa ngồi xuống, tiến lên hành lễ: “Đa tạ Trưởng Công chúa bảo vệ Cố gia.”

 

Đông Bình nâng chén trà lên uống: “Ngươi làm sao biết Ai gia nhất định sẽ nói dối giúp ngươi?”

 

Lang Hoa trầm mắt lại: “Bởi vì Cố gia không hại Trưởng Công chúa, cũng không làm chuyện có lỗi với Đại Tề,” Nói rồi dừng một chút, “Lúc đó cũng chỉ có dùng danh tiếng của Trưởng Công chúa, mới có thể làm cho Thái hậu nương nương tin tưởng Cố gia.”

 

Lúc Đông Bình nhìn thấy lá thư kia, đã hiểu dụng ý của Cố Lang Hoa, trừ lý do Cố Lang Hoa nói ra, cũng bởi vì Thái tử sớm đã có cấu kết với Lý Thường Hiển, một hương thân như Cố gia muốn đọ sức với Thái tử, nhất định phải mượn lực.

 

Lang Hoa bẩm báo đầu đuôi quan hệ của Thẩm Xương Cát với Cố gia cho Đông Bình: “Cho dù là như vậy, Thẩm Xương Cát vẫn đổ oan Cố gia là bè cánh phản bội theo Khánh Vương mưu phản.”

 

Đông Bình Trưởng Công chúa đặt chén trà lên bàn: “Bây giờ Ai gia giúp ngươi che đậy, đợi các ngươi trở lại Đại Tề sẽ vẫn bị Hoàng đế, Thái hậu kiểm tra, ngươi đã nghĩ xong phải ứng đối như thế nào chưa?”

 

“Cố gia hiện tại không phải là hương thân nho nhỏ của Trấn Giang nữa, giống như Ai gia, sau khi gả đến Tây Hạ, tất cả đều là bất đắc dĩ.”

 

Lang Hoa lắc lắc đầu: “Thế sự vô thường, đối với mỗi một người đều như thế, năm đó lúc Trấn Giang đánh giặc, dân nữ và tổ mẫu sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ phụ thân có thể về nhà, cho dù là có khó khăn lớn hơn nữa, chúng ta cũng nhất định có thể vượt qua.”

 

Đây chính là Cố Lang Hoa.

 

Cố Lang Hoa cho dù chưa chắc chắn tuyệt đối cũng sẽ gắng sức đánh một trận tuyệt sẽ không dễ dàng khuất phục bất cứ thứ gì áp đặt vào vận mệnh của nàng.

 

Nữ hài tử này hoàn toàn không giống nữ tử nhà bình thường.

 

Đông Bình không nói gì nữa, thưởng ít đồ cho Lang Hoa: “Mấy ngày nay mệt nhọc rồi, hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai lại vào cung trò chuyện với Ai gia, Ai gia cũng muốn biết tình hình của Mẫu hậu.”

 

Lang Hoa đáp một tiếng, từ từ đi ra khỏi tẩm cung của Đông Bình Trưởng Công chúa, dẫn mấy người Tiêu ma ma và A Mạt ra khỏi cung.

 

Cố Thế Hoành đang chờ ở cửa, thấy Lang Hoa lập tức lên đón: “Thế nào rồi? Đông Bình Trưởng Công chúa có làm khó con không…” Mới nói vậy đã thấy Lang Hoa khẽ nhướng mày lên.

 

“Lang Hoa,” Cố Thế Hoành hết sức lo lắng, “Con… sao thế?”

 

Ngón tay Lang Hoa lạnh như băng, nàng không tự chủ được mà tới gần Cố Thế Hoành, “Phụ thân, chúng ta đi về trước đã.”

 

Nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Nhất định là có chuyện gì.

 

Nếu không Đông Bình Trưởng Công chúa sẽ không nói ra lời nói ý vị sâu xa như vậy, nàng phải trở về cẩn thận suy nghĩ một chút.

 

 

Đại Tề, Kinh đô.

 

Tin chiến thắng Tây Bắc liên tục truyền tới, trên triều đình đầy vẻ vui mừng.

 

Nhưng nghĩ tới Thái tử còn đang ở trong tay người Kim, trên mặt mọi người không khỏi giăng đầy mây đen.

 

Ai có thể đoán trước được, một Kim quốc nhỏ bé có thể thôn tính đại bộ phận đất đai Liêu quốc, còn tấn công tới phủ Thái Nguyên của Đại Tề, nếu không phải Hàn Chương kịp thời chạy tới, sợ rằng Thái Nguyên đã sớm không còn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.